NỔI TIẾNG_Chương 7: Có phải em đau lòng cho tôi không

Truyện: Tôi trở nên nổi tiếng sau khi tra tấn khán giả bằng kỹ năng diễn xuất.

Tác giả: Hòa Chước.

Editor: Dao Quang 42.

Cách một cánh cửa, gió tuyết bên ngoài thổi vào, Giang Dã quỵ xuống đất, máu trên bụng bị khí lạnh đông lại.

Giang Chỉ cũng quỳ xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn anh, giống như con sói đơn độc kiếm ăn trên đồng tuyết, khát vọng tràn ra từ đôi mắt đỏ thẳm đó.

"Giang Chỉ?" Giang Dã vươn tay về phía cậu.

Trước đây anh làm như vậy, Giang Chỉ dù không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy tới.

Nhưng hôm nay, Giang Chỉ không nói lời nào bất ngờ nhào tới, khát vọng máu tươi trước kia đã bất đồng, Giang Dã cảm nhận được cậu đã thành một zobmie thực sự.

Giang Dã nhanh chóng chặn lại cổ của cậu, Giang Chỉ há miệng, tham lam nhìn chằm chằm đầu anh.

Em ấy muốn ăn mình!

Phil dựa vào cạnh cửa, vừa rồi vật lộn hắn cũng bị thương, nơi nghiêm trọng nhất là ở bắp đùi.

Cắt bỏ ống quần, bắp dùi bị dao cắt lộ rõ xương trắng bên trong, nhưng hắn như không cảm giác đau, khuôn mặt cùng nụ cười vẫn mang theo chút ôn nhu như cũ.

"Cậu làm gì em ấy?"

"Ngài không phải phải rất bảo vệ hắn sao, bây giờ, ngài hẳn còn muốn bảo vệ hắn, nhỉ?" Phil cười khúc khích, có ý ám chỉ phía sau lưng Giang Dã, "Thật tiếc, xem ra hôm nay các người ai cũng không thể ra khỏi nơi này."

Mặt đất hơi run run, tiếng bước chân truy binh càng lúc càng đến gần, Giang Dã dè chặt Giang Chỉ vào lòng, cậu đang ở trong ngực anh giãy giụa đột nhiên sức mạnh bọc phát.

Trước đó Giang Dã đã mất máu quá nhiều, bị cậu đẩy ngã trên trên mặt đất. Giang Chỉ lập tức bò lên người anh, dùng răng cắn xé quần áo, cắn một ngụm trên xương quai xanh.

" Ư. . ." Xương như sắp bị cắn đứt, Giang Dã siết chặt cổ Giang Chỉ, bắt cậu ngẩng đầu lên, "Giang Chỉ, ai cho em làm như vậy hả?"

Đáp lời anh là tiếng gầm nhẹ.

Truy binh đã đến sát phía sau, nếu để cho bọn họ thấy Giang Chỉ trong tình trạng này, anh càng không có cách nào giải thích.

Giang Dã: "Phải làm sao bây giờ?"

Hệ thống: "Phải xem tình hình đã."

Giang Dã: "Mẹ nó, còn tình hình gì nữa." Lần đầu tiên anh chửi lại hệ thống.

Phil cười một tiếng chế nhạo, trạng thái như sắp nổi điên, "Ha ha nhìn đi, đây là người mà ngài muốn bảo vệ đó, hắn bây giờ cũng chỉ là một con dã thú thôi, sớm muộn gì ngài cũng bị hắn ăn sạch sẽ."

Giang Chỉ nằm ở trên người anh, nghe được tiếng Giang Dã kêu rên, hàm răng lập tức nhả ra, đồng tử màu đỏ có chút dãn ra.

Giang Dã lập tức chú ý tới, em ấy còn có ý thức?

Giang Dã vuốt ve gò má lành lạnh của Giang Chỉ, khẽ gọi cậu: "Giang Chỉ."

Lông mi Giang Chỉ run rẩy, ánh mắt tập trung trên vết thương bị mình cắn ra máu, hai tay nắm chặt thành quyền, Giang Dã như thể nhận ra được nỗi đau đớn của cậu.

"Em có chịu được không?"

"A. . ."

Cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của anh, miệng Giang Chỉ không ngừng khép mở, hô hấp trở nên gấp gáp. Bỗng nhiên cậu đưa tay lên, dùng sức bóp chặt cổ họng mình, nước mắt không ngừng lăn xuống, Chiếc răng khểnh cắn chặt rách môi dưới, cố gắng để bản thân không được há miệng.

Cắn, cắn bị thương, anh ấy sẽ bị thương.

Ăn, thực sự muốn ăn anh ấy.

Không thể được, anh ấy nhất định sẽ chết.

"Giang Chỉ, có phải em đau lòng cho tôi rồi không?" Tên nhóc cao ngạo này rốt cuộc cũng biết đau lòng anh rồi.

Cằm của cậu đều là máu, máu của Giang Dã còn có máu trên môi bị cậu cắn rách nữa. Giang Dã định lấy tay tách môi cậu ra, nhưng bị cậu phản kháng kịch liệt.

"Tôi không phải đã nói với em rồi sao, chỉ cần em nghe lời, toàn bộ đều là của em."

Giang Chỉ vẫn cố chấp không chịu hé răng, Giang Dã cười khẽ, bàn tay đặt trên gáy cậu dời lên phía trên, theo đó xoa xoa mái tóc mềm mại, chậm rãi ấn đầu cậu về phía mình.

Đôi môi lành lạnh chạm vào, đầu lưỡi nếm được vị ngòn ngọt, cơ thể Giang Chỉ bỗng chốc cứng đờ, Giang Dã nhắm mắt lại, trên lông mi dài nhọn mang vài bông tuyết mỏng manh.

Trước giờ chưa từng ở khoảng cách gần như vậy, chớp mắt bức tường trong lòng lâu nay bỗng sụp đổ, chiếc răng khểnh bị liếm nhẹ qua, nhè nhẹ mở ra từng lớp phòng ngự, vị đắng lẫn ngọt đan xen nhau, ra sức cướp đoạt, như muốn hòa tan cậu.

Giang Dã cắn môi, có máu tươi kích thích, lại thêm Giang Dã quyến rũ, Giang Chỉ theo bản năng đáp lại càng thêm nhiệt tình.

[A a màn hình đen đâu rồi, sao lại không có, mẹ ôi lần này tui có thật rồi, tui mua cổ phiếu này trước (*), tui là người thứ nhất]

(*) Tui nghĩ cái này là từ lóng "妈妈我这次搞到真的了" bạn nào biết nghĩa thì chỉ tui để tui sửa, chứ tui chả hiểu nó để gì.

[Rõ ràng là drama ba người, tui không có tên cũng thôi đi, Phil cũng hóa đá luôn rồi]

[Đừng nhắc đến Phil nữa, được rồi, nhà tui sập rồi, tôi mua cổ phần cho Phil, đệt, cào suốt một đêm]

[Phil, đi chết đi, chó cũng không bằng, tui còn tưởng có bao nhiêu yêu thích người ta chứ!]

Cạnh một tiếng, cửa kim loại kiên cố bị Phil một tay bóp nát.

Hai người này làm gì, đã lúc nào rồi mà còn có tâm trạng?

Ống súng sau lưng được thu lại, Phil nhanh chóng khôi phục vẻ ôn thuận, hắn ngã nhào trên đất, đè lại vết thương bắp đùi, hô to với thẩm vấn viên đang chạy tới: "Trưởng lão, tôi bị con zobmie đó nổi điên lên tấn công, tôi không cản được bọn họ."

"Nổi điên?" Lão nhân tóc trắng được binh lính bảo vệ, nhìn hai người nằm trên mặt đất.

Giang Dã rời khỏi môi Giang Chỉ, người trong lòng đã khôi phục bình tĩnh, đầu Giang Chỉ bị anh đè lại, không cho người khác nhìn mặt cậu, lạnh nhạt cất giọng: "Kled."

Kled từ đám đông đi ra, khom người hành lễ: "Trung tướng."

"Bắt hắn, trông chừng nghiêm ngặt."

"Vâng." Kled ngoắc tay, những binh lính đang ở phía sau lập tức tiến lên trói Phil lại.

Phil ngẩn ra nhìn ba thẩm vấn viên đang trốn trong đám binh lính, "Sao lại như vậy?"

Bọn chúng cũng vừa biết được đây là kế hoạch của Giang Dã, những binh lính ở đây chỉ nghe lệnh của anh, cái gì mà thân phận cao nhất, đứng trước mặt Giang Chỉ hoàn toàn không có giá trị.

Giang Dã: "Nếu ngay cả cấp dưới của mình mà ta cũng không quản lí nổi, thì cái chức Trung tướng này còn làm chi nữa."

Hắn bị lừa!

[ Cắn ngược lại rồi à? Anh không nói tiếng nào mà làm chuyện lớn như vậy, lão tử mỗi ngày đều nhìn anh, mấy chuyện này anh làm lúc sao lão tử không biết? ]

[ Ha ha nhìn thấy mặt mấy tên thẩm vấn viên không, mắc cười chết, mấy lão già này tui sớm đã nhìn không vừa mắt ]

*

Bên trong phòng giám sát, Giang Dã ôm Giang Chỉ ngồi trên ghế đơn, ba thẩm vấn viên đứng bên cạnh không nói lời nào, vừa rồi Giang Dã đã nói với bọn họ thân phận của Giang Chỉ, còn uy hiếp bọn họ không được tiết lộ với tầng trên.

Quân quyền nằm trên tay Giang Dã, bọn họ đâu thể làm gì? Chỉ còn cách cam chịu số phận.

Giang Dã để cho thủ hạ chú ý hành tung của Phil, sau khẳng định Phil là hung thủ, nhưng không có chứng cớ.

Nhưng không ngờ Phil lại bại lộ trước.

Mặc dù hắn phá hư camera, nhưng không biết được anh đã lắp đặt camera lỗ kim khác.

Trên màn hình theo dõi, Phil lừa Giang Chỉ vào phòng thí nghiệm, giết chết những tên lính canh gác đồng thời kéo tấm vải đen xuống, zobmie tóc vàng ở trong lồng lộ ra, vốn dĩ nó còn đang đờ đẫn đến khi nhìn thấy Giang Chỉ đột nhiên nổi điên lên, nắm lồng sắt gương mặt trở nên dữ tợn, như muốn xé nát cậu ra.

Mục tiêu tấn công của nó căn bản không phải Phil, mà là Giang Chỉ.

Vết thương của Phil chẳng qua là do hắn tự ngụy tạo ra, nhìn màn hình theo dõi cũng thấy được Giang Chỉ cùng con tang thi tóc vàng không dính dáng gì đến nhau, là do nó với Phil hợp lại dàn dựng mọi thứ thôi.

Sau khi bọn họ đi mất, Giang Dã vẫn ôm Giang Chỉ không chịu buông, chiếc nón nghiên xuống che đi sắc mặt trắng bệch của anh, là dấu hiệu zobmie hóa.

"Giờ em có thể nói cho tôi biết con zobmie đó có quan hệ thế nào với em không?"

Ý thức của Giang Chỉ khôi phục, hai mắt như mất ánh sáng, buồn bã nói: "Bà ấy tên là Susan, là người đã chăm sóc em tới lớn, cũng đã được mười năm rồi."

"Vào hôm buổi tối mà phụ quân mất, bà ấy đã giết hết người trong điện Giáo Hoàng, rồi bị bà tiêm một thứ vào cơ thể. Sau đó em thừa lúc bà ấy lơ là dùng khẩu súng Giáo Hoàng tặng bắn bà ấy bị thương. Em chạy ra ngoài, trốn phía sau xe ngựa mấy thương nhân, còn gặp rất nhiều zobmie, nhưng bọn nó đều không tấn công, trái lại còn sợ em."

"Susan đuổi theo em đến nơi này, em trốn trong nhà máy, tưởng là bà ấy sắp tìm được em rồi, sau đó anh lại xuất hiện." Nói tới đây, Giang Chỉ lại vùi đầu vào bả vai Giang Dã, tham lam ngửi mùi trên người anh.

Là anh cứu cậu, Giang Dã không phải là người xấu, là thần của cậu.

Giang Dã an ủi cậu, ở góc cậu không nhìn thấy, trên mặt anh đầy xấu hổ.

Anh nên nói gì bây giờ? Thật xin lỗi, người đang ôm cậu đây thật ra cũng muốn ngược cho cậu khóc lắm.

"Bà ta tiêm cho em là vius tang thi, sở dĩ em không bị zobmie hóa nguyên nhân lớn nhất là do thuốc đó có vấn đề, Giang Chỉ, chúng ta phải về thủ đô, tìm được người đứng sau Susan mới có thể giúp em khôi phục lại ban đầu được."

Giang Chỉ nhẹ giọng nói: "Chỉ cần đi với anh, em biến thành thế nào cũng được."

Giang Dã bật cười, nâng đầu cậu lên, môi rơi lên chóp mũi, "Tôi cũng không muốn đi đâu cũng mang theo zobmie nhỏ lúc nào cũng muốn ăn tôi đâu, hơn nữa vị trí này không đúng, ăn cũng là tôi ăn em."

Gò má Giang Chỉ đỏ lên, chóp mũi Giang Dã cùng cậu chạm nhau, khe khẽ nói: "Tinh Chỉ, tôi muốn nhìn bộ dáng trước đây của em, có phải giống như bây giờ, đều khiến cho tôi động tâm không."

[A a mặc dù có chút mắc ói nhưng mà bà thím tui đây nhìn thật vui vẻ!]

[Thêm, thêm nữa đi, xin cảm ơn]

[Giang Dã, không ngờ anh là tên hai lòng, rõ ràng trước đây anh đối với tui rất tốt mà.]

Trong phòng phát sóng bây giờ đang nháo cào cào lên, người xem đã lên tới năm ngàn.

Âm thanh máy móc của hê thống vang lên bên tai: "Chúc mừng kí chủ, nhân vật chính đã hoàn toàn sa vào, việc tiếp theo ngài phải làm là vứt bỏ cậu ta, để cậu ta tắm máu sống lại.

"Giang Dã: ". . ." Vậy tức là vai diễn của anh sắp kết thúc rồi sao? Đừng!

*

Trong căn phòng tối dưới lòng đất, Phil nằm trên giường, để phòng sức mạnh quỷ dị trong cơ thể hắn bạo phát, Kled trói toàn thân hắn lại, ngay cả miệng cũng bị buộc lại bằng dây thừng.

Bên trong phòng chật hẹp chỉ có một ngọn đèn mờ, tóc của hắn trở thành trắng bạc, so với thiếu niên rực rỡ ban đầu hoàn toàn bất đồng.

Giang Dã ngồi trên ghế đặt ở mép giường, từ lúc vào cửa đến giờ, tầm mắt Phil luôn dán vào người Giang Dã, không còn say mê và tủi thân nữa, chỉ còn lại giễu cợt.

Giang Dã cởi dây thừng trên miệng hắn ra, nói: "Cậu chắc là hiểu tính tình của tôi, cho nên đừng có nói nhảm, cậu biết Susan?"

Hắn cười cười: "Tôi cùng bà ta không có quan hệ gì, chỉ là đồng loại cùng hợp tác, chỉ trách Trung tướng canh chừng Giang Chỉ quá kỹ, tôi không có cơ hội hạ thủ."

"Tại sao cậu lại phải giết Giang Chỉ?"

Phil: "Một kẻ ngốc cái gì cũng không biết, không xứng đáng để ngài yêu thích như vậy."

"Vậy còn Đỗ Khắc, gã với cậu không có thù oán gì."

"Ha ha là do gã đáng chết, chuyện xấu gã ta làm bao lâu nay, gã không chết thì ai chết?"

Giang Dã: "Vius trong cơ thể cậu từ đâu ra?"

Vết cắn của Phil làm tăng phát triển virus trong cơ thể Giang Chỉ, Giang Dã biết nhất định virus trong cơ thể Phil và Giang Chỉ là cùng loại.

Phil không trả lời anh, ngược lại bắt đầu kể: "Lúc tôi bảy tuổi vẫn chưa phải là cô nhi, tôi có người nhà yêu thương, chỉ là mẹ tôi bà ấy căm ghét tôi. Bà ấy rất đẹp, là người người phụ nữ tôi cảm thấy đẹp nhất, từ lúc tôi bắt đầu hiểu chuyện, tôi liền ý thức được, lúc bà ấy nhìn mọi người, trong mắt chất chứa tàn độc, căm ghét."

"Bà ấy có một cái tên rất đẹp, chắc ngài cũng nghe qua rồi."

"Momman."(*) Trong mắt Phil là một nỗi lưu luyến, bi thương cùng nỗi đau khó nói thành lời, như một đứa trẻ đã mất tất cả.

(*) Đây là phiên âm tiếng Anh, phiên âm tiếng Trung là Mã Môn (vì hai mẹ con nên để tiếng Anh hết), còn nữa tên này có nghĩa tiền bạc, giàu có bonus thêm cái kiếm lợi nhuận trên sự tham lam. (=)) tên đẹp thiệt là chất)

Giang Dã cau mày, cái tên này anh biết.

Là phi tần của phụ quân Giang Chỉ, bà là mẹ của Phil?

Hết chương 7.

 ________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Dã: Đúng, cậu ta sớm muộn cũng sẽ ăn tôi

Giang Chỉ: Cút! ! !

Phil: Đôi cẩu nam nam, không nhìn nổi nữa, mắt ta bị bẩn rồi

Nhận xét

GÓC CẢNH BÁO!!!

Không đọc truyện bê đê quá 180 phút/ngày, nếu không sẽ bị ảo truyện, nhìn đâu cũng thấy bê đê (* ^ ω ^), (´ ∀ `*), ٩ (◕‿◕。) ۶, ☆ *: .。. o (≧ ▽ ≦) o .。.: * ☆, (o ^ ▽ ^ o), (⌒ ▽ ⌒) ☆, <( ̄︶ ̄)>, 。.: ☆ *: ・ ‘(* ⌒ ― ⌒ *))), ヽ (・ ∀ ・) ノ, (´。 • ω • 。`), ( ̄ω ̄), `;: ゛; `; ・, (° ε °), (o ・ ω ・ o), (@ ^ ◡ ^), ヽ (* ・ ω ・) ノ, (o_ _) ノ 彡 ☆, (^ 人 ^), (o´ ▽ `o), (* ´ ▽ `*), 。 ゚ (゚ ^ ∀ ^ ゚) ゚。, (´ ω `), (((o (* ° ▽ ° *) o))), (≧ ◡ ≦), (o´∀`o), (´ • ω • `), (^ ▽ ^), (⌒ω⌒), ∑d (° ∀ ° d) ╰ (▔∀▔) ╯, (─‿‿─), (* ^ ‿ ^ *), ヽ (o ^ ^ o) ノ, (✯◡✯), (◕‿◕), (* ≧ ω ≦ *), (☆ ▽ ☆), (⌒‿⌒), \ (≧ ▽ ≦) /, ヽ (o ^ ▽ ^ o) ノ, ☆ ~ (‘▽ ^ 人), (* ° ▽ ° *), ٩ (。 • ́‿ • ̀。) ۶, (✧ω✧), ヽ (* ⌒ ▽ ⌒ *) ノ, (´。 • ᵕ • 。`), (´ ▽ `), ( ̄ ▽  ̄), ╰ (* ´︶` *) ╯, ヽ (> ∀ <☆) ノ, o (≧ ▽ ≦) o, (☆ ω ☆), (っ ˘ω˘ς), \ ( ̄ ▽  ̄) /, (* ¯︶¯ *), \ (^ ▽ ^) /, ٩ (◕‿◕) ۶, (o˘◡˘o), \ (★ ω ★) /, \ (^ ヮ ^) /, (〃 ^ ▽ ^ 〃), (╯✧ ▽ ✧) ╯, o (> ω <) o, o (❛ᴗ❛) o, 。 ゚ (T ヮ T) ゚。, (‾́ ◡ ‾́), (ノ ´ ヮ `) ノ *: ・ ゚, (b ᵔ ▽ ᵔ) b, (๑˃ᴗ˂) ﻭ, (๑˘︶˘๑), (˙꒳ ˙), (* ꒦ ິ ꒳꒦ ີ), ° ˖✧◝ (⁰▿⁰) ◜✧˖ °, (´ ・ ᴗ ・ `), (ノ ◕ ヮ ◕) ノ *: ・ ゚ ✧, („• – •„), (.❛ ᴗ ❛.), (⁀ᗢ⁀), (¬‿¬), (¬‿¬), (*  ̄ ▽  ̄) b, (˙▿˙), (¯▿¯),.