NỔI TIẾNG_Chương 9: Tôi có chút rung động rồi
Truyện: Tôi trở nên nổi tiếng sau khi tra tấn khán giả bằng kỹ năng diễn xuất.
Tác giả: Hòa Chước.
Editor: Dao Quang 42.
Giang Dã không cha không mẹ, được những tên cướp Tinh tế nuôi lớn.
Trong hoàn cảnh trước sau đều có nguy hiểm, việc anh học đầu tiên không phải là học nói, mà là nắm chặt thanh chủy thủ trên tay, dùng thực lực nói chuyện.
Anh chưa từng cảm nhận thứ tình cảm mà con người nên có, nên mới có thể trở thành một sát thủ xuất sắc ở tinh tế, không bị tình cảm ảnh hưởng, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.
Giang Dã gạt tóc đen lộn xộn trên mặt Giang Chỉ, hoang mang trong đôi mắt cứ như sương khói bay đi.
Hệ thống: "Kí chủ, ngài có chuyện gì, sao nhịp tim tăng nhanh thế!"
Giang Dã: "Nếu như tao nói có chút rung động rồi, thì làm sao bây giờ?"
Hệ thống: ". . ." Đừng có nói thẳng như vậy, tim nó chạy không tốt, mặc dù hệ thống không có trái tim.
Giang Dã: "Yên tâm, tao sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Chỉ là dùng cách khác thôi.
Có người gõ nhẹ cửa phòng, Giang Chỉ trên giường hơi lật người, Giang Dã mở cửa thật nhanh, người bên ngoài là Kled.
"Trung tướng, đúng như ngài đoán trong căn cứ có đồng bọn của Phil, chúng tôi đã để hắn chạy."
Trước khi hắn nói Giang Dã ra dấu nhỏ giọng, nghe Kled nói hết vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, căn dặn: "Tập hợp vài người nghe lời, chúng ta về thủ đô."
"Không có lệnh của chủ thượng, chúng ta có thể về sao?"
Giang Dã: "Không cần sắc lệnh, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chủ thượng giao cho."
Trước hết, anh phải giải quyết chuyện của Phil đã.
Kled lấy thông tin từ cấp dưới, Phil mang theo người trốn trên tầng trệt của ngôi nhà ở trong trấn.
Giang Dã mặc quần áo chỉnh tề, Giang Chỉ đang nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy, ở phía sau kéo quần áo anh lại.
"Anh đi đâu?"
Giang Dã: "Phil bỏ trốn, tôi phải đi bắt hắn."
"Em cũng đi."
Giang Dã thấy cậu bất an, mỉm cười hỏi: "Tối hôm qua em vẫn không tin tưởng lòng trung thành của tôi sao, em nói tôi nghe em khó chịu ở đâu?"
Giang Chỉ vội chối bỏ: "Không phải, em, em muốn đi với anh."
Dính người thật.
Giang Dã(*) kìm nén ý muốn hôn cậu, nhàn nhạt nói: "Cho em năm phút thay quần áo."
(*) Mặc dù trong raw ghi là Giang Chỉ nhưng mà tui đọc đi đọc lại cái ngữ cảnh này rõ ràng là bạn công nói mà, tui nghĩ tác giả nhầm lẫn gì đó, tui mạn phép sửa lại nha.
"Được."
Đứng bên cạnh Kled thấy khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Trung tướng, sao ngài mang hoàng tử theo? Không may ngài ấy bị thương thì sao?"
Bọn họ phải đi vây bắt Phil, tại sao phải mang một người phiền phức theo chứ.
"Cậu cảm thấy tôi không bảo vệ được em ấy?"
"Tôi không có ý này."
"Tôi có lý do, cậu cứ đi chuẩn bị trước đi."
"Vâng." Kled vẫn lo lắng như cũ, trước khi đóng cửa còn nhìn vào phòng một cái, sững người.
Chưa bao giờ Kled thấy bộ dạng này của Trung tướng.
Trung tướng ngồi xổm đất dưới, Tam hoàng tử đưa chân để trên bắp đùi của anh, đối phương cũng không cảm thấy tư thế này có gì không ổn, tư thái kiêu ngạo. Trung tướng cũng không tức giận, ngược lại tình nguyện làm.
Trung tướng cúi đầu mang vớ vào cho cậu, trên khuôn mặt quanh năm lạnh nhạt lại hiếm hoi mang theo tia nhu tình.
Những chuyện này bình thường đều là người hầu làm, đổi lại trên người trung tướng, hình như Kled không cảm thấy không hợp.
Nhưng mà tại sao?
*
Chiếc xe SUV chạy chậm trên tuyết hướng tới thị trấn Victoria.
Kled nâng súng ngồi kế bên tay lái xe, tầm mắt quét qua lại, luôn chú ý đề phòng zobmie đột nhiên nhảy ra.
Giang Dã ngồi đằng sau kế bên cửa sổ, Giang Chỉ mặc thật dày nhưng vẫn bị lạnh, từ lúc lên xe đã rúc vào lòng ngực Giang Dã.
Ánh mắt cậu nhìn lên chim ưng bạc trước ngực anh, Giang Dã cúi đầu, điểm điểm hàng mi dài của cậu.
"Em đang nghĩ gì?"
"Lúc phụ quân vẫn còn, ông ấy thường dẫn em đi tháp đồng hồ ở thủ đô, từ chỗ đó có thể nhìn thấy toàn bộ thủ đô của Tinh Diệu, ông ấy luôn kỳ vọng em có thể như chim ưng gương cánh bay cao."
Giang Dã cười cậu: "Nhưng em thành ưng con luôn rồi."
"Em sẽ trưởng thành, Giang Dã, em sẽ đuổi kịp bước chân của anh."
Giang Dã nắm lấy ngón tay lành lạnh của cậu, đặt trên môi hôn một cái, ánh mắt kiên định: "Tôi tin em."
Tốc độ zobiến của Giang Chỉ ngày càng nhanh, gân xanh đã hiện lên cổ, dần dần lan đến khuôn mặt, gần đây em ấy hay lấy hai tay che mặt mình.
Ngoài miệng Giang Chỉ nói không có gì, nhưng Giang Dã biết thật ra em ấy rất để ý.
Xe SUV dừng trước ngôi nhà gỗ cũ nát, nơi này là vùng ngoại ô của trấn, xung quanh đều là đất hoang bị tuyết bao phủ.
Thủ hạ của Kled đã sớm đứng đợi quanh nhà, vì không muốn kinh động nên bọn họ đều ấn núp ở nơi hết sức bí ẩn, ngay cả Giang Dã sau khi xuống xe mới chú ý đến vị trí của bọn họ.
"Trung tướng, xung quanh vẫn có dấu vết zobmie xuất hiện, sau khi Phil vào nhà liền biến mất." Có cấp dưới tiến lên báo cáo.
Giang Dã gật đầu, xoay người nắm lấy tay Giang Chỉ, "Em muốn vào cùng tôi hay đứng đợi ở đây?"
"Em ở đây đợi anh." Giang Chỉ dứt khoát nói, cậu muốn đi cùng Giang Dã, nhưng không hy vọng bản thân trở thành phiền toái của anh, có một số chuyện cậu vẫn phân biệt rõ.
Giang Dã rút cây dao bên hông ra, cây dao này đã từng giết con tang thi vương ở nhà máy, dài khoảng ba tắc, trên thân dao có những vết khắc nông sâu không đồng đều.
"Em cầm cây dao này, lúc nguy cấp có thể dùng phòng thân."
Giang Chỉ thử dùng lòng bàn tay cọ mũi dao, nhìn đôi mắt đỏ hoe phản chiếu trên thân dao, khen ngợi: "Sao sắc vậy."
Là do anh đã nhờ thợ mộc rèn nó, cổ của tang thi vương cứng như vậy còn cắt được, sao mà không sắc?
[Tinh Chỉ, con trai thiệt ngoan quá]
[Ha ha tui lại nhớ lúc cậu ấy xuất hiện, cái câu 'tiện dân' đó, không biết chừng nào mới nghe lại được, nhớ quá]
Trong ngôi nhà đổ nát, mạng nhện giăng đầy góc phòng, vừa vào cửa Giang Dã đã ngửi được mùi thối rữa tản ra trong không khí ẩm thấp.
Trên sàn nhà rộng đầy chất bẩn, Giang Dã híp mắt lại, kinh nghiệm tích lũy nhiều năm cho anh biết, đây không phải dầu bẩn bình thường.
Bên ngoài nhà đã có bảy tám quân lính canh gác, Giang Dã gọi Kled và ba người lính theo vào.
Phòng bếp cùng hai phòng ngủ không có người, trên vách màu xám tro đầy vệt đen bị bắn vào, anh nghĩ có lẽ là máu.
Giang Dã nhìn tấm ván gỗ ở góc phòng, bảo quân lính bên cạnh đi cạy ra, một lối đi xuất hiện xuất hiện trước mắt mội người, là tầng ngầm dưới đất.
Kled đi xuống trước, Giang Dã ngửi được mùi từ bên trong tản ra, đưa tay kéo Kled trở lại. Ngay sau đó, một con tang thi mặt mũi xấu xí đột nhiên nhảy ra, Giang Dã bắn phát súng vào đầu nó.
Kled thở gấp mấy hơi, nhìn Giang Dã bằng ánh mắt cảm kích.
"Tôi đi xuống trước, cậu theo sau."
"Vâng."
Tầng ngầm dưới đất tối đen, không có ánh sáng, Giang Dã móc bật lửa từ trong túi ra, còn chưa bật lửa, đột nhiên trong phòng có ánh lửa sáng lên.
Cả người Phil dơ bẩn đầu tóc bù xù xuất hiện trước mắt mọi người, hắn đứng ở giữa trước bàn hình vuông, trước khi bọn họ đến, hình như hắn đang ăn não trong khay.
Trước ánh lửa yếu ớt, tiếng hít khí của vài người trong phòng phát ra.
Trong phòng chặt hẹp dưới lòng đất chất đầy da thịt con người, giống như chiếc hộp được đậy kín đang trong quá trình lên men, mùi thối rữa khiến người khác nôn mữa.
Trong góc có bốn con zobmie bị trói trên ghế, bọn nó được ăn mặc đẹp đẽ, miệng bị khâu lại, da mặt bị lột xuống, lúc nhìn thấy bọn họ mấy zobmie đều phát ra tiếng kêu đè nén.
Mấy binh lính bị cảnh này hù sợ, nháo nhào chuyển tầm sang chỗ khác.
Giang Dã cau mày, có một con zobmie ngồi bên cạnh đã im lặng nhưng lại được trang điểm tinh xảo, là Susan.
[Aaaa tui không thấy cái gì hết!]
[Đệt, sao cái này không mã hóa trước, tui sợ tới rớt điện thoại luôn, giờ phải đổi cái mới nữa]
Giang Dã căn dặn người canh gác thả lỏng cảnh giác, là vì để Phil chạy trốn. Nhưng kẻ canh gác đó hoàn toàn không làm như vậy, hắn ta bị thương nặng sắc mặt đáng sợ, sắp bị zobmie hóa, khóe miệng nhễ nhại chất nhầy đục ngầu.
"Trung tướng, tôi chờ ngài rất lâu rồi."
Giang Dã: "Cậu trốn ra là vì tới nơi này hả?" Giọng nói của Phil hơi nghẹn lại: "Tôi còn nơi nào để đi chứ, chỗ này là nhà của tôi."
Giang Dã: "Cậu vốn dĩ không nên như vậy."
Phil hơi ngẩn ra, sau đó lại bật cười ha hả: "Trong mắt ngài, tôi phải ra làm sao? Dịu dàng? Tối bụng?"
"Không, Giang Dã, tôi đã không còn đường lui nữa rồi tôi chỉ có thể làm như vậy." Phil đột nhiên trở nên điên loạn, vừa cười vừa nói: "Anh cố tình thả tôi đi không phải là tìm cách để Giang Chỉ khôi phục sao, tôi có thể nói cho anh biết nhưng bọn họ phải ra ngoài trước đã."
Giang Dã quay đầu bảo bọn họ, Kled có hơi do dự, cùng mấy binh lính đi lên mặt đất.
Phil về lại chỗ ngồi lúc nãy, đem khay thức ăn đấy đến trước mặt Giang Dã, "Ngài đói không?"
"Cho dù có đói tôi cũng không ăn thứ đồ này."
"Đúng đúng, tôi và ngài không giống nhau, ngài và tên hoàng tử kia mới là cùng loại."
"Phải rồi." Phil đột nhiên đưa tay ra, chỉ về hướng con zobmie ở cửa, "Còn chưa giới thiệu với ngài, ở đây đều là người nhà tôi, cha, ông bà nội, còn có Susan người hầu yêu thương tôi nhất."
Vẻ mặt Giang Dã vẫn không đổi, Phil lại cười nói: "Chuyện này nếu tôi không nói, ngài chắn chắc sẽ tra không ra đâu."
Cha của Phil làm nghề bán thịt, từ lúc hiểu chuyện, hắn cũng biết người nhà không đối xử tối với mẹ.
Nghe nói lúc đó, mẹ và người hầu Susan là được cha nhặt từ trong rừng về, ông ta thường hay đánh chửi mẹ và Susan, trên người của mẹ đều là vết thương, ông bà không quan tâm lời cầu cứu của mẹ, thậm chí đuổi mẹ và Susan xuống căn phòng cũ nát dưới đất.
Trước mặt hắn bọn họ sẽ thu hành động đó lại, nhưng bọn họ không biết những chuyện đó hắn đều biết hết, cho nên hắn thường xuyên đi theo mẹ, dù không thay đổi được chuyện này, hắn chỉ muốn cố gắng để bà ấy dễ thở hơn.
Lúc hắn được sáu tuổi, mẹ đột ngột thay đổi thái độ cao ngạo, đẩy Susan cho cha, bà cũng bắt đầu học cách đón ý nói đùa, bà ấy lớn lên đã rất đẹp, chỉ cần một chút đã mê hoặc cha, bà ấy không đợi ở nhà nữa, bắt đầu ra ngoài dạo chơi.
Hắn thường ngồi xổm trước cửa tầng hầm, tò mò quan sát.
Hôm đó, bà ấy quên đóng cửa, hắn nhìn thấy bà ấy tiêm cho con thỏ một loại chất lỏng màu đen, ngay lập tức lông của nó rụng xuống, toàn thân nó đổi thành màu nâu đáng sợ, răng cửa trở nên bén nhọn phát ra tiếng kêu dữ tợn như dã thú bị bà nắm trong tay.
Phil sợ hãi, hắn biết được bí mật của bà ấy.
Giang Dã: "Cho nên mẹ cậu là người nghiên cứu ra virus zobmie."
Phil: "Phải, tôi lén nói chuyện này nói với ông nội, sau đó cả nhà đều biết. Ngày hôm đó, bà ấy bị đánh, so với trước đây còn nghiêm trọng hơn."
"Cha lấy toàn bộ thành quả thí nghiệm của bà ấy hủy bỏ, tôi trốn bên cạnh lén lấy một cái. Một tuần sau, nhân lúc bọn họ đang ngủ bà ấy giết chết hết, tôi bị nhốt ở tầng gác mái. Bà ấy nghĩ tôi đã chết rồi, nhưng tôi trốn thoát ra được, toàn thân bị phỏng nặng, vì muốn sống sót tôi tự mình chế tạo lại virus tang thi đó."
Giang Dã nghe xong chỉ còn cách im lặng, Mammon sống ở đây gần tám năm, trong khoảng thời gian mất tích này ở thủ đô vẫn không có tin tức của bà ấy.
Vừa nãy Giang Dã hỏi hệ thống, nó cũng chỉ biết bà ta ở nhà dưỡng bệnh.
Xem ra bà ta thật sự ở trong tiểu trấn Victoria này, Phil không nói dối.
Con gái của một gia tộc quyền quý kiêu ngạo như thế làm sao có thể khuất phục một tên giết thịt được, bà ta hận cha của Phil cũng là điều đương nhiên.
Phil: "Bà ấy vẫn chưa nghiêm cứu thành công, tôi vẫn chưa biến thành tang thi hoàn toàn, tôi vẫn còn sống. Vết bỏng trên người cũng biến mất, nhưng lại xuất hiện triệu chứng thèm khát máu."
Giống với tình huống của Giang Chỉ, Giang Dã hỏi: "Vậy tại sao cậu lại biến thành như vậy?"
Phil: "Có một khoảng thời gian, mẹ tôi bà ấy gửi cho tôi một lá thư, bà ấy biết tôi còn sống, cũng biết trên người tôi có bệnh. Tôi quyết đinh tin tưởng bà ấy, nhưng mà bà ấy lại lừa tôi."
Cảm giác Phil bị chạm đến chỗ đau, lại cười lên, "Lúc đầu bà ấy nghiên cứu không phải là virus hoàn chỉnh, liệu lượng không đủ. Có thể giúp kẻ sắp chết có được sinh mạng mới, nhưng nếu tăng liều lượng lại khiến người ta biến thành zobmie."
"Nếu vậy thật chất nó không phải là thuốc giải độc, mà là làm cường độ zobmie hóa càng trầm trọng thêm. Lúc cắn Giang Chỉ tôi đã mắc phải virus rồi, tôi cũng không biết thuốc giải ở đâu. Còn Giang Chỉ chắc chắn sẽ biến thành zobmie, bị cấp dưới của ngài giết chết hoặc chính tay ngài giết chết."
Phil cho lời vừa rồi đã chọc giận đến Giang Dã, thế nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh.Trong nháy mắt Phil đã thu hồi nụ cười, ánh mắt trống rỗng nhìn Giang Dã, "Này, trung tướng ngài không ngạc nhiên sao?"
"Vậy để tôi kể chuyện khác cho ngài nghe." Tinh thần hắn có vẻ không bình thường, đầu nghiên đi người đờ ra, "Tất cả người trong trấn Victoria này đều phải biến thành zobmie, đây là lệnh của mẹ tôi."
Giang Dã mở to mắt, gần như không thể tin những gì anh nghe được.
"Virus đã lây lan rồi, bọn họ đều phải chết, ha ha ha. . ."
Thượng đế sẽ không thương hại đám phàm tục đó, bọn họ đều bị đuổi đi. . .
Zobmie bùng nổ không phải trùng hợp, là do có người cố ý.
Hết chương 9.
Nhận xét
Đăng nhận xét