TRUY NGHI_Chương 5

Tên truyện: [MDTS] Truy Nghi.

Tác giả: Tô Ngự Tử.

Edit: Dao Quang 42.

"Tư Truy, ta cảm thấy có thể là ngươi hiểu lầm. Ngươi sao có thể thích......"

"Nhưng ngươi cảm nhận được."

Lam Cảnh Nghi ngẩn ra, ngậm miệng không nói.

Không biết qua bao lâu, hắn tựa hồ hạ quyết định, mở miệng nói. "Tư Truy, chuyện này chúng ta trước tiên bỏ qua, nghĩ cách ra khỏi ảo cảnh rồi lại nói, được không?"

"Không được."

"......"

Trong lúc giãy giụa, cổ áo Lam Cảnh Nghi có chút lỏng, da thịt trắng thuần, yết hầu gợi cảm, cảm xúc tinh tế ở xương quai xanh, nơi ánh nến đỏ chiếu xuống, dị thường rung động lòng người.

Hô hấp Lam Tư Truy có chút dồn dập. "Cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, sau khi ra ngoài mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, đều phải...... Cùng ta kết đạo lữ."

Lam Cảnh Nghi chớp chớp mắt dại ra. Nghe được lời này, đặc biệt từ trong miệng Tư Truy nói ra, hắn chấn kinh một lúc lâu. Một người ôn nhuận như ngọc, sao lại nói ra những lời không nói đạo lý như thế?

Tư Truy nói mấy năm nay mình vẫn luôn ở kháng cự y, có sao? Lam Cảnh Nghi suy nghĩ. Đối với chuyện này hắn có chút mơ hồ, hắn cũng không phải không hiểu, hắn cảm giác được Tư Truy đối với mình tình cảm vượt qua tình đồng môn, nhưng —— hắn lại cảm thấy là bản thân tự mình đa tình. Thế cho nên, không dám trực tiếp đi hỏi, một lòng trốn tránh.

Một khi hạt giống trong lòng đã nảy mầm, Lam Cảnh Nghi chẳng những bảo trì khoảng cách với Lam Tư Truy, mà còn... Không làm, giả như không biết. Hắn, không muốn mất đi bằng hữu tốt như Tư Truy, nhưng...... Muốn hắn đối mặt chuyện bằng hữu tốt biến thành đạo lữ, hắn lại không biết làm sao.

"Tư Truy... Ta, không có khả năng thích ứng nhanh như vậy, ngươi cho ta một chút thời gian được không?"

Trong lòng Lam Tư Truy thả lỏng. Y không từ chối. "Ừ."

"!"Lam Cảnh Nghi nhìn Lam Tư Truy cúi người xuống, trong lòng hoảng hốt. Y muốn làm gì?

Nhìn gương mặt dần dần tới gần, Lam Cảnh Nghi theo bản năng nhắm mắt lại. Phía dưới đôi mắt một chút bị nhẹ nhàng chạm vào.

Lam Tư Truy lại chuyển lên phía trên, hôn hôn lông mi run rẩy. "Ta làm như vậy, ngươi có thể tiếp thu được không?"

Lam Cảnh Nghi hơi giật mình, ngốc ngốc gật gật đầu.

"Được từ từ, ta giúp ngươi thích ứng."

"......" Lam Cảnh Nghi quay đầu đi, không biết vì sao, tai cùng mặt có chút nóng lên. Từ cổ họng phát ra, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu. "... Ưm."

Một trận thiên hồi luân chuyển, Lam Tư Truy chịu đựng cảm giác khó chịu, chớp mí mắt nặng nề. Nơi này là từ đường Mộ gia Mộ Diêu Liên. Ra khỏi ảo cảnh rồi? Sao lại thế này?

Lam Tư Truy từ trên mặt đất ngồi dậy, sờ soạng phía dưới liền đụng phải một bàn tay, cúi đầu nhìn thấy, là tay Lam Cảnh Nghi, nằm ở một bên ngất đi.

"Cảnh Nghi?" Lam Tư Truy đẩy đẩy hắn.

"Ưm...?" Lam Cảnh Nghi trợn mắt, tầm mắt mơ hồ biến mất, Lam Tư Truy gần trong gang tấc, cho rằng còn trong ảo cảnh, mơ mơ màng màng nói một câu. "Ta không phải đáp ứng ngươi sao? Ngươi như thế nào còn không xuống khỏi người ta?"

Lam Tư Truy: "........."

Đem người nâng dậy, nhìn hoàn cảnh xung quanh, Lam Cảnh Nghi cứng đờ. "Chúng ta ra rồi?"

"Còn có... Vừa rồi, ta không đè ở trên người của ngươi."

Lam Cảnh Nghi: Cái này là trọng điểm hả?!

Bọn họ còn đang mê mang vì sao lại có thể thoát ra ngoài, một đệ tử Lam gia từ bên ngoài chạy vào. "Cảnh Nghi Tư Truy! Ai u, thiếu chút nữa quên các ngươi rồi, sự tình đã giải quyết xong, chúng ta liền trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ đi."

"Hả?"

"Lúc nãy vào lúc nguy cơ, may mắn Hàm Quang Quân cùng Ngụy tiền bối đi ngang qua, đem tà túy kia đánh chạy rồi, các ngươi không biết, Mộ gia này vốn không tồn tại, nơi này đều là rập bẫy của hồng liên."

.........

Sự tình đi qua, đã gần nửa tháng.

"Tư Truy, gần đây sao ngươi luôn tới phòng ta đi ngủ?"

"Làm đạo lữ chẳng lẽ không được ngủ chung sao?"

"...Nói thì nói như vậy, nhưng chúng ta còn chưa phải đạo lữ chân chính."

Lam Tư Truy hơi nhíu mi nhìn về phía hắn: "Ngươi muốn đổi ý."

"Không, không phải! Ta không phải có ý đó." Thấy Lam Tư Truy sắc mặt trầm xuống, Lam Cảnh Nghi liền biết hắn tức giận. "Chân chính đạo lữ là phải song tu, chúng ta còn chưa có cho nên......"

"Ngươi muốn song tu?" Lam Tư truy vấn.

Lam Cảnh Nghi nghe được lời này bị ho, khụ không ngừng.

Lam Tư Truy vỗ vỗ giúp hắn, "Vậy ngươi nói cái này, là có ý gì?"

"Có mấy tên đệ tử năm lần bảy lượt thấy ngươi từ trong phòng ta, đã... Hỏi ta, chúng ta có phải ở bên nhau không?"

"Vậy ngươi trả lời như thế nào?"

"Chính là vì không biết trả lời như thế nào, mới đến tìm ngươi nói?"

Lam Tư Truy nhướng mày: "Là 'Phải' cùng ' không phải ' hai đáp án, rất khó trả lời sao?"

"Ta nói không phải, ngươi khẳng định sẽ không vui."

Lam Tư Truy không nói lời nào, cam chịu.

"Nhưng nếu ta nói phải, ta lại sợ ngươi để ý người khác biết quan hệ chúng ta."

Lam Tư Truy: "Này có gì mà để ý. Thoải mái trả lời là được."

"...Um." Lam Cảnh Nghi gật đầu.

"Cảnh Nghi, ngươi để ý?"

"Không có."

"Ta thấy ngươi như thế nào lại thất thần?"

Lam Cảnh Nghi ngẩng đầu nhìn Lam Tư Truy: "Ta suy nghĩ, có phải ta thích ứng có hơi chậm không? Ở bên nhau nửa tháng, chúng ta tổng cộng mới......" Lam Cảnh Nghi đếm trên đầu ngón tay số. "Nắm tay, ôm, hôn hôn trán gương mặt, đơn thuần ngủ chung giường, ừ... Có chút không đúng."

"Trong lòng ngươi có phải thấy không thực? Ta chỉ có thể nhìn không thể ăn đạo lữ."

Lam Tư Truy: "......" Ngươi hình dung như thế này, nói như thế cũng không sai chỉ là không đầy đủ.

"Nếu không... Chúng ta thử, hôn môi?" Lam Cảnh Nghi do dự hỏi.

A? Lam Tư Truy mở to mắt. Hôn... Môi? Ánh mắt chuyển tới môi Lam Cảnh Nghi, hình dáng môi đẹp, cánh môi phấn hồng no đủ. Miệng có chút khô, thật ra y đã sớm nghĩ hôn hôn đôi môi mê người này, nhưng lại sợ bức người quá, đem Lam Cảnh Nghi dọa sợ. Nếu hiện tại hắn chủ động nhắc tới, ta đây liền... "Được."

Một khắc sau, Lam Cảnh Nghi chân mềm eo mềm, môi khẽ run hơi sưng lên, da môi có chút rách. "Tư truy... Ta nói hôn môi, chỉ là đơn giản thân một chút, không phải......" Hôn sâu như vậy.

"Không phải cái gì?" Lam Tư Truy ôm Lam Cảnh Nghi khóa ngồi trên đùi mình, ôm eo người nọ sát vào, đem cằm để trên vai Lam Cảnh Nghi, thở hổn hển nói.

"!"Bên hông không nặng không nhẹ bị nhéo một cái. "Không... Không có gì."

Lam Tư Truy nhớ lại vừa rồi lúc Lam Cảnh Nghi nhắm mắt lại, bộ dáng ngoan ngoãn chờ hôn, khóe miệng giơ lên. Đem đầu vùi ở cổ Lam Cảnh Nghi, không tiếng động nở nụ cười. "Cảnh Nghi nhà ta thật đáng yêu."

Gương mặt Lam Cảnh Nghi hồng một mảnh.

Hết chương 5.

Phiên ngoại

Nhận xét

GÓC CẢNH BÁO!!!

Không đọc truyện bê đê quá 180 phút/ngày, nếu không sẽ bị ảo truyện, nhìn đâu cũng thấy bê đê (* ^ ω ^), (´ ∀ `*), ٩ (◕‿◕。) ۶, ☆ *: .。. o (≧ ▽ ≦) o .。.: * ☆, (o ^ ▽ ^ o), (⌒ ▽ ⌒) ☆, <( ̄︶ ̄)>, 。.: ☆ *: ・ ‘(* ⌒ ― ⌒ *))), ヽ (・ ∀ ・) ノ, (´。 • ω • 。`), ( ̄ω ̄), `;: ゛; `; ・, (° ε °), (o ・ ω ・ o), (@ ^ ◡ ^), ヽ (* ・ ω ・) ノ, (o_ _) ノ 彡 ☆, (^ 人 ^), (o´ ▽ `o), (* ´ ▽ `*), 。 ゚ (゚ ^ ∀ ^ ゚) ゚。, (´ ω `), (((o (* ° ▽ ° *) o))), (≧ ◡ ≦), (o´∀`o), (´ • ω • `), (^ ▽ ^), (⌒ω⌒), ∑d (° ∀ ° d) ╰ (▔∀▔) ╯, (─‿‿─), (* ^ ‿ ^ *), ヽ (o ^ ^ o) ノ, (✯◡✯), (◕‿◕), (* ≧ ω ≦ *), (☆ ▽ ☆), (⌒‿⌒), \ (≧ ▽ ≦) /, ヽ (o ^ ▽ ^ o) ノ, ☆ ~ (‘▽ ^ 人), (* ° ▽ ° *), ٩ (。 • ́‿ • ̀。) ۶, (✧ω✧), ヽ (* ⌒ ▽ ⌒ *) ノ, (´。 • ᵕ • 。`), (´ ▽ `), ( ̄ ▽  ̄), ╰ (* ´︶` *) ╯, ヽ (> ∀ <☆) ノ, o (≧ ▽ ≦) o, (☆ ω ☆), (っ ˘ω˘ς), \ ( ̄ ▽  ̄) /, (* ¯︶¯ *), \ (^ ▽ ^) /, ٩ (◕‿◕) ۶, (o˘◡˘o), \ (★ ω ★) /, \ (^ ヮ ^) /, (〃 ^ ▽ ^ 〃), (╯✧ ▽ ✧) ╯, o (> ω <) o, o (❛ᴗ❛) o, 。 ゚ (T ヮ T) ゚。, (‾́ ◡ ‾́), (ノ ´ ヮ `) ノ *: ・ ゚, (b ᵔ ▽ ᵔ) b, (๑˃ᴗ˂) ﻭ, (๑˘︶˘๑), (˙꒳ ˙), (* ꒦ ິ ꒳꒦ ີ), ° ˖✧◝ (⁰▿⁰) ◜✧˖ °, (´ ・ ᴗ ・ `), (ノ ◕ ヮ ◕) ノ *: ・ ゚ ✧, („• – •„), (.❛ ᴗ ❛.), (⁀ᗢ⁀), (¬‿¬), (¬‿¬), (*  ̄ ▽  ̄) b, (˙▿˙), (¯▿¯),.