Chương 14: Sao tao thấy mày rất vui đó

Editor: DaoQuang42

Giang Dã im lặng đi ra ngoài đại điện, xung quanh không thấy binh lính canh gác hay người hầu, xem ra gã Barlow đã sớm căn dặn bọn họ rồi.

Một đất nước mà lại có lãnh đạo có ý định với cấp dưới như này, hơn nữa còn trốn tránh trách nhiệm, tương lai của đất nước này thật làm người ta lo lắng.

【Chậc, anh cũng dám ở chung với tên này, dim sum rác rưởi(1)

(1)Dim sum rác rưởi: (rác rưởi, vô dụng) (fèi wù diǎn xīn), phương ngữ Bắc Kinh / Quan Thoại, nghĩa gốc dùng để chỉ món dim sum không ăn được, làm hỏng và nó được dùng để chỉ những người vô dụng.

【Sao xỉu rồi, vô dụng quá vậy, vô dụngXvô dụng, hai người còn làm được không?】

【Hôm nay Giang Dã đã die chưa?】

Hệ thống: "Số người trong phòng phát sóng lên mười ngàn người rồi. Kí chủ, anh chết cũng nhớ có mặt mũi chút, nếu không lúc đó mấy số liệu này tới cuối rất thê thảm đó."

"Sao tao thấy mày rất vui đó?"

Hệ thống: "Đâu có."

Giang Dã chẳng muốn nói, chết mà còn mặt mũi?

Nghe hay nhỉ, không phải chỉ là muốn nhân vật chính hành hạ anh sao, sau đó thì ngũ mã phân thây?

Anh đã cố gắng thay đổi kết cục bi thảm của tên bác sĩ này rồi. Nếu không phải hệ thống muốn đối đầu với anh, sản phẩm AI không tốt chính là chỗ này, nó sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết đơn giản làm từng bước, không thú vị.

Anh không muốn làm nhân vật phản diện cũng bắt buộc phải làm.

Tên bác sĩ này vẫn có nhà riêng ở thủ đô. Sau khi trở về, quân chủ Barlow đặc biệt mời anh vào cung ở, bởi vậy anh không cần ra khỏi thành.

Anh còn chưa về tới phòng ở, khúc ngã tư lại xuất hiện một nhóm người.

"Trung tướng, hoàng Thái phi cho mời ngài."

Mammon tìm anh? Kì lạ.

Ba tháng này, Giang Dã lấy lí do dưỡng thương và công việc từ chối gặp mặt người khác. Thực ra là do hệ thống ra mặt giúp anh từ chối, nếu không kịch bản này không thể thuận lợi đi tiếp.

Đây là lần đầu anh gặp người phụ nữ này, là rắn độc trong lời Giang Dã, là mẹ của Phil.

Mặc dù là buổi tối tám giờ nhưng trong hoàng cung lại rất yên tĩnh đến đáng sợ, đến gần phía sau cung điện đã không còn chút âm thanh nào, làm cho người ta có ảo giác dù có chết ở đây cũng sẽ không ai phát hiện.

Giang Dã không sợ, chỉ là trong một đêm mà đã gặp hai nhân vật này, cảm thấy rất mệt.

Hệ thống lặng lẽ an ủi anh. Giang Dã mỉm cười, nói một chữ, cút.

Mammon đợi anh ở vườn hoa trong sảnh phụ. Thị lực của Giang Dã tốt, cách rất xa vẫn thấy bà ta bên trong lương đình.

Xác thực giống như miêu tả vậy, là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Lúc đầu Giang Dã vẫn còn ngờ ngợ không biết có phải là mẹ của Phil hay không, cho tới khi thấy mái tóc xoăn dài màu xanh lập tức chắc chắn là bà ta.

Bà ta mặc váy dài màu bạch kim kéo dài trên đất, lụa mỏng xếp từng lớp che đi phần dưới cơ thể, giữa bầu ngực đầy đặn là một viên ngọc màu xanh che lại, loại nửa che nửa lộ này là hấp dẫn nhất.

Giang Dã không hiểu nổi một người phụ nữ quyền quý lại có thể đem eo của mình buộc chặt thành cái dạng đó. Nếu dùng mắt thường đo đạc, có thể coi là vòng eo rắn nước(2), đây là vẻ đẹp ma mị mà giới quý tộc vẫn thường hay ca tụng không?

Mammon nghe được tiếng bước chân của anh bèn quay đầu lại. Ánh sáng rực rỡ xung quanh chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp, dù đã gần bốn mươi, nhưng do chăm sóc kĩ lưỡng, trên gương mặt bà ta chưa từng có dấu vết năm tháng để lại.

Gương mặt không trang điểm quá đậm, nhưng từ bên trong hiện ra một sự sắc xảo, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách ấy, chỉ nhẹ nhàng lướt qua, đã có thể làm người ta như trong cơn men say.

Đẹp, Giang Dã khen ngợi trong lòng. Hệ thống lại mắng anh đồ nhan cún thấy ghét.

"Ngồi đi, Trung tướng."

"Cảm ơn phu nhân." Mặc dù Mammon là hoàng thái phi cao quý, nhưng tất cả mọi người đều gọi là phu nhân.

Mammon rót ly trà cho anh, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh từ trên xuống dưới, đột nhiên cười, "Chẳng trách Barlow lại thích ngươi."

Giang Dã kìm lại ánh nhìn quan sát của mình, người phụ nữ này rất nhạy bén. Anh không thể manh động được, "Được Quân chủ yêu thích, là vinh hạnh của tôi."

"Đừng có nói mấy lời tự cho là mình thông minh nữa, ta biết ngươi vừa từ cung điện của gã trở về," Mammon thẳng thừng vạch trần, "Nghe nói lúc trước ngươi đến biên giới đã cứu một người?"

Giang Dã: "Người phu nhân nói là Phil sao?"

"Hắn có lẽ đã nói với ngươi chuyện của ta rồi nhỉ."

Thái độ Giang Dã khiêm tốn, nghe vậy thì gật đầu, đem tất cả những lời Phil đã nói cho Mammon.

Mammon đang thử anh, anh không thể nào lùi lại được, thẳng thắn mọi thứ mới là cách tốt nhất để sống sót.

Mammon kéo cằm Giang Dã lên, bà ta quan sát mỗi biểu cảm nhỏ nhất trên mặt anh, đôi mắt đẹp đó không phải dùng để thỏa mãn thị giác mà là dồn ép người khác.

"Trước khi hắn chết đã nói với ngươi những gì?"

Giang Dã: "Cậu ta nói, con mãi yêu ngài."

 Bàn tay đặt trên cằm anh khẽ run, dù là thoáng qua Giang Dã vẫn cảm nhận được.

Biểu cảm bà ta lại không phải là nỗi đau mà là niềm vui sướng, nhưng tại sao lại là cảm xúc này?

Lớp phòng bị trên người Mammon như được tháo xuống, bà ta cười nói: "Ngươi nên biết, kẻ biết được bí mật này tuyệt đối không thể sống, Barlow đột nhiên chạy tới cầu xin ta đừng giết ngươi, mặc dù ta và nó không cùng huyết thống. Nhưng ta vẫn coi nó như ruột thịt, chỉ có yêu cầu này không phải là không thể đáp ứng."

"Trung tướng, ta hỏi ngươi. Ngươi có nguyện ý trung thành với ta, với đế quốc hay không?"

Giang Dã nhanh chóng phản ứng lại, quỳ một chân xuống, cầm tay Mammon lên, hôn lên mu bàn tay, nghiêm túc nói: "Tôi đối với đế quốc tuyệt không hai lòng."

Mammon không cho anh đứng dậy, ngược lại nắm đầu ngón tay anh quan sát, "Đôi tay này thật xinh đẹp, ta cũng không hy vọng nó bị hủy đi."

Sống lưng Giang Dã thẳng tắp, lúc này không cần giả vời sợ hãi, cái này không phù hợp thiết lập tính cách của anh, Mammon cũng không tin anh chỉ có như vậy sẽ khuất phục.

"Quân chủ tiền nhiệm đã chết. Chó ngoan thì biết nhìn chủ, muốn sống thì phải cụp đuôi xuống, ngươi hiểu ý ta chứ?"

Tên bác sĩ này là chó làm việc cho quân chủ đời trước, ý của bà ta không cần nói cũng biết.

"Tôi biết, cảm ơn phu nhân." Giang Dã cúi đầu, ở trên mu bàn tay hôn thêm lần nữa.

Lúc sắp đến trước vườn hoa, đột nhiên Mammon gọi anh lại.

"Trung tướng, ngươi biết không, từ nhỏ Phil đã rất nghe lời ta."

Giang Dã dừng bước, xoay người nhìn người phụ nữ trong lương đình.

Mammon cúi đầu vuốt ve đóa hoa hồng đỏ nở rộ trên bàn, dù là góc nghiên vẫn rất xinh đẹp, "Ta muốn nó làm hai chuyện. Một là xóa bỏ tất cả bằng chứng ta từng ở đó, hai là. . ."

Bà ta mỉm cười, hoa hồng bị nhào nát đi, làm ngón tay nhuộm màu hoa đỏ chói mắt, "Ta muốn nó chết."

Giang Dã cảm giác như tim mình ngừng đập, chắc tai mình bị ù tạm thời rồi. Nếu sao anh lại nghe chuyện không nên nghe rồi.

"Tôi lựa chọn tin tưởng bà ấy, nhưng bà ấy lại lừa tôi."

"Mẹ phải đi sao? Đi rồi có còn trở lại không?"

"Chuyện mẹ dặn con nhất định làm được, con chỉ muốn. . ."

"Con mãi yêu mẹ."

Mammon nhìn vẻ mặt sửng sờ của Giang Dã, những giọt đỏ tươi trên đầu ngón tay rơi xuống, nở nụ cười xinh đẹp, chỉ là không ngờ bề ngoài xinh đẹp đó lại chứa đầy chất độc.

Như Giang Chỉ đã nói, bà ta là một con rắn độc.

【Sao tui thấy rợn tóc gáy quá, Giang Dã anh đi nhanh lên, tui không muốn nhìn mụ này cười nữa 】

【Dệch, bây giờ nhắm mắt tui cũng nhớ lúc bả cười đó】

【Mấy thím có biết dì Hồng(3) không, lúc đầu tui nhìn ảnh của bả mà cả đêm không ngủ được, nó kinh khủng khiếp, trong đầu cứ hiện cái mặt cười của bả】

(3)Dì Hồng: Là một phù thủy người Hán quốc tịch Đài Loan, thuộc dạng ngoại cảm. Thường là những phụ nữ lớn tuổi, họ hoạt động như một vật trung gian cho các người chết, cho phép linh hồn người chết chiếm giữ cơ thể họ.

*

Ai cũng biết miền Nam Tinh Diệu đế quốc là một khu dân cư nghèo, nơi đây đầy rẫy những thứ xấu xa từ đơn giản nhất. Cửa vào được quân đội canh gác, chỉ được phép vào không được ra. Đương nhiên, người có công văn có thể tự do ra vào.

Giang Dã cởi quân trang xuống, đổi thành một bộ đồ lao động ngắn tay đơn giản, giày Martin bước đến trên con đường gồ ghề. Hai binh lính gác cổng gật đầu với Giang Dã, tự động tránh ra để anh đi vào.

Binh lính ở thủ đô đều biết vị Trung tướng này. Trong lần tai nạn ba tháng trước, hắn đã tiêu hủy nguồn gốc lây lan virus zombie, chỉ khi đó thủ đô mới có thể bình lặng như bây giờ được, những binh lính trước đây từng sợ hãi hắn đều thay đổi thái độ, trở nên tôn kính hắn như một vị thần.

Quân chủ đã từng muốn phong hắn thành Thượng tướng, nhưng lại bị hắn từ chối. Bởi vì điều này, mà được mọi người càng thêm tôn kính.

Giang Dã đi đến một căn nhà bằng đá cũ nát, một mùi hôi thối từ chuồng heo ở sân sau bay tới, anh đành phải lấy khẩu trang ra đeo lên mặt.

Anh đẩy cánh cửa khép hờ ra, bên trong bày trí cực kì đơn giản, bên tay trái là giường đơn. Một người đàn ông nằm trên giường bật dậy khi anh bước vào, cánh tay phải trống rỗng và vẻ mặt nhợt nhạt cho thấy hắn đang rất yếu, căn bản không thể phản kháng.

"Trung tướng." Vẻ mặt hắn hoảng loạn, như không thể nào tin Giang Dã lại xuất hiện ở đây.

Giang Dã tự lấy ghế ngồi xuống, vẫn là dáng vẻ gác chân thiếu đánh, nhưng đủ để đối phương sinh ra cảm giác hoài niệm.

Giang Dã cười nói: "Ây za, quen biết lâu rồi tôi mới biết cậu thích ngủ trong chuồng heo đó, còn làm thêm nghề tay trái nữa. Phát tài rồi cũng không báo cho tôi, như vậy không tốt đâu, Kled."

Người bị cụt tay này là Kled, tâm phúc của Giang Dã. Ngày đó đã xảy ra chuyện gì không ai biết cả, lúc nói chuyện với Mammom anh đã suy xét rất kĩ, tiết lộ những chuyện ở biên giới chỉ có thể là người này.

Anh vẫn cho là Kled đã chết trong lần bị zombie bao vây.

"Trung tướng có thể tìm được tôi, chắc cũng biết hết rồi." Kled khổ sở nói, cái miệng của ông Trung tướng này lúc nào cũng vậy mà, chết người.

Giang Dã: "Hai ta tâm sự chút chuyện hôm đó đi."

"Ngài bị thương quá nặng, tôi chỉ có thể lái xe chở ngài đến thị trấn khác, sau đó thuê xe ngựa đưa ngài về thủ đô. . ."

Kled nhìn Giang Dã, ánh mắt né tránh.

Giang Dã hỏi: "Những người còn lại đi đâu?"

Kled: "Chết."

"Chết như nào."

"Bị, bị tôi giết."

"Tốt, tốt lắm," Giang Dã cười nhạt, "Lý do."

Giang Dã chỉ ngồi đó, quanh thân tràn đầy khí thế dọa người, đây thái độ thường thấy khi anh thẩm vấn phạm nhân, còn hiệu quả hơn so với dùng hình. Da đầu Kled run lên, ấp úng một hồi, đau khổ tràn lên mặt.

"Là do Mammon phu nhân ra lệnh."

Thật ra trước khi đến đây Giang Dã đã đoán được đại khái, sau khi nghe Kled tự mình nói thẳng ra, anh vẫn cảm thấy buồn.

Người mà anh cho là thuộc hạ trung thành, cuối cùng cũng là tay sai của kẻ khác, kẻ làm trò lại là anh.

"Đêm trước khi xuất phát đến biên giới, Mammon phu nhân đã giao cho tôi một nhiệm vụ, chỉ để một người quay về."

"Nhưng bây giờ là hai người."

"Trung tướng, ngài là người tốt." Kled cúi thấp đầu xuống, ngày hôm đó hắn đã sớm chuẩn bị sẵn thuốc nổ trên xe, lúc tới gần Giang Dã tay nâng súng lên, hắn lại không nỡ.

Nếu có thể sống sót và tạo ra hi vọng cho lần đại họa này chắc chắn không phải là hắn, mà là Giang Dã.

Trung tướng là người tốt, anh không thể chết được, người chết phải là hắn.

Ánh mắt Giang Dã lạnh lại, "Cái mạng của tôi còn giữ được tới bây giờ, có lẽ tôi nên cảm ơn cậu nhỉ?"

Kled: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy được gì từ ngài."

Giang Dã: "Chuyện lúc ở biên giới là cậu nói, còn chuyện Tinh Chỉ là nguồn gốc của virus cũng là cậu giả tạo ra?"

Kled: "Là Mammon phu nhân ra lệnh tôi nói như vậy."

Giang Dã cười gằn: "Cho nên cậu mới có thể sống, bởi vì cậu là người chứng kiến tất cả."

Bọn họ không thể không tin một người đã thoát chết trong gang tấc để đem chứng cứ về được. Mammon để Kled còn sống, mục đích là muốn gác cái mác sỉ nhục lên người Tinh Chỉ.

Nhìn đi, dù là đứa trẻ nhận được tất cả mọi điều tốt đẹp, thì cuối cùng nó vẫn là ngọn nguồn của tội ác!

Kled cúi đầu xuống, bóng hình của người đàn ông cao lớn mạnh mẽ chẳng biết lúc nào trở nên nhỏ bé như vậy, "Trung tướng, ngài chưa từng sống trong khu ổ chuột, chưa từng đến phòng đấu giá,  từ lúc các ngài sinh ra đã cao quý, mà chúng tôi chỉ có thể liều mạng sống tạm bợ. . ."

Giang Dã mím môi, đứng dậy không quay đầu lại đi ra khỏi căn phòng cũ nát này.

Những lời này anh đã nghe tới chán rồi.

Hết chương 14.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dì Hồng là nữ quỷ bị nguyền rủa! Cái mặt của bả đến bây giờ tui còn nhớ đây

Kẻ hèn này sợ phim kinh dị lắm ó, đừng có kiếm tui!!!

--------------------

(1)Dim sum rác rưởi: (rác rưởi, vô dụng) (fèi wù diǎn xīn), phương ngữ Bắc Kinh / Quan Thoại, nghĩa gốc dùng để chỉ món dim sum không ăn được, làm hỏng và nó được dùng để chỉ những người vô dụng.

(3)Dì Hồng: Là một phù thủy người Hán quốc tịch Đài Loan, thuộc dạng ngoại cảm. Thường là những phụ nữ lớn tuổi, họ hoạt động như một vật trung gian cho các người chết, cho phép linh hồn người chết chiếm giữ cơ thể họ.


(2) Eo rắn nước: 😍😍😋😋


(3) Dì Hồng

Cách xưng hô của người châu Âu

Chương sau mình đặt pass á mn, mà đặt chơi chơi thôi. Pass là 01

Nhận xét

GÓC CẢNH BÁO!!!

Không đọc truyện bê đê quá 180 phút/ngày, nếu không sẽ bị ảo truyện, nhìn đâu cũng thấy bê đê (* ^ ω ^), (´ ∀ `*), ٩ (◕‿◕。) ۶, ☆ *: .。. o (≧ ▽ ≦) o .。.: * ☆, (o ^ ▽ ^ o), (⌒ ▽ ⌒) ☆, <( ̄︶ ̄)>, 。.: ☆ *: ・ ‘(* ⌒ ― ⌒ *))), ヽ (・ ∀ ・) ノ, (´。 • ω • 。`), ( ̄ω ̄), `;: ゛; `; ・, (° ε °), (o ・ ω ・ o), (@ ^ ◡ ^), ヽ (* ・ ω ・) ノ, (o_ _) ノ 彡 ☆, (^ 人 ^), (o´ ▽ `o), (* ´ ▽ `*), 。 ゚ (゚ ^ ∀ ^ ゚) ゚。, (´ ω `), (((o (* ° ▽ ° *) o))), (≧ ◡ ≦), (o´∀`o), (´ • ω • `), (^ ▽ ^), (⌒ω⌒), ∑d (° ∀ ° d) ╰ (▔∀▔) ╯, (─‿‿─), (* ^ ‿ ^ *), ヽ (o ^ ^ o) ノ, (✯◡✯), (◕‿◕), (* ≧ ω ≦ *), (☆ ▽ ☆), (⌒‿⌒), \ (≧ ▽ ≦) /, ヽ (o ^ ▽ ^ o) ノ, ☆ ~ (‘▽ ^ 人), (* ° ▽ ° *), ٩ (。 • ́‿ • ̀。) ۶, (✧ω✧), ヽ (* ⌒ ▽ ⌒ *) ノ, (´。 • ᵕ • 。`), (´ ▽ `), ( ̄ ▽  ̄), ╰ (* ´︶` *) ╯, ヽ (> ∀ <☆) ノ, o (≧ ▽ ≦) o, (☆ ω ☆), (っ ˘ω˘ς), \ ( ̄ ▽  ̄) /, (* ¯︶¯ *), \ (^ ▽ ^) /, ٩ (◕‿◕) ۶, (o˘◡˘o), \ (★ ω ★) /, \ (^ ヮ ^) /, (〃 ^ ▽ ^ 〃), (╯✧ ▽ ✧) ╯, o (> ω <) o, o (❛ᴗ❛) o, 。 ゚ (T ヮ T) ゚。, (‾́ ◡ ‾́), (ノ ´ ヮ `) ノ *: ・ ゚, (b ᵔ ▽ ᵔ) b, (๑˃ᴗ˂) ﻭ, (๑˘︶˘๑), (˙꒳ ˙), (* ꒦ ິ ꒳꒦ ີ), ° ˖✧◝ (⁰▿⁰) ◜✧˖ °, (´ ・ ᴗ ・ `), (ノ ◕ ヮ ◕) ノ *: ・ ゚ ✧, („• – •„), (.❛ ᴗ ❛.), (⁀ᗢ⁀), (¬‿¬), (¬‿¬), (*  ̄ ▽  ̄) b, (˙▿˙), (¯▿¯),.