(NGỌC)Chương 1:

 Trong làn biển xanh, có một hòn đảo mang tên cô độc.

Trong làn biển xanh có một hòn đảo mang tên đơn độc, xung quanh là nước, cách biệt với đất liền, ẩn hiện trong sương mù, đứng từ xa không thể nhìn thấy, ngư dân hay đồn rằng có quái vật bị nhốt trên đó.

Ở một làng biển xưa, có chàng trai tên là Đoan Trạch, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được người hàng xóm nuôi lớn. Năm vừa được 19 tuổi, cha ra khơi, bất ngờ gặp bão, từ đó sống chết không rõ. Vì trả công ơn nuôi dưỡng, Đoan Trạch đã ra khơi tìm kiếm cha.

Đi trên thuyền 9 ngày, gặp hòn đảo cô độc ấy. Nhưng Đoan Trạch không biết, chỉ thấy những thanh gỗ của thuyền đánh cá trôi xung quanh đảo. Đoan Trạch vui mừng trong lòng, nghĩ cha nuôi có thể còn sống trên đây. Anh nhanh chóng đậu thuyền lại lên đảo tìm kiếm.

Trên đảo có khu rừng, có rất nhiều cây đẹp, thật nhiều trái cây rơi trên cành trên đất. Ở đây có rất nhiều thảo dược tươi, còn đầy màu sắc nữa. Khi nhìn thấy Đoan Trạch, những con thú non ở đây không chạy trốn, không có chút sợ hãi nào.

Đoan Trạch đã tìm 5 ngày, chả tìm thấy ai, anh đã cảm thấy tuyệt vọng.

Anh trở lại nơi lúc mình đến, lại không thấy thuyền đâu. Chỉ thấy một thiếu niên nằm trên bãi biển, không rõ sống chết.

Đoan Trạch giật mình, trong lòng lại hoang mang. Nghĩ có lẽ thiếu niên cũng gặp tai nạn trên biển, sau đó bị trôi dạt đến đây. Đoan Trạch cở áo bọc thiếu niên lại, ôm vào rừng cây, lại đi hái quả dại, nhóm lửa, chăm cậu thỏa đáng.

Đêm đến, thiếu niên tỉnh lại, mắt ngọc mày ngài. Nhìn thấy Đoan Trạch thì vẻ mặt kinh ngạc, nghe lời giải thích của Đoan Trạch, lại có vẻ vừa ngượng vừa vui vẻ. Đoan Trạch ngắm nhìn cậu dưới ánh trăng, làn da cậu nõn nà, phi phàm thoát tục, cũng cảm thấy có chút ngại ngùng. Nhưng mà cậu ấy lại không thể nói chuyện, không thể biết được tên họ của cậu ấy.

Đoan Trạch tự nhủ nơi này cũng là hoang đảo, hai người cũng chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau, bèn đặt tên cho cậu: "Đoan Duy", duy nhất một người, có người làm bạn, không rời không bỏ.

Đoan Trạch lo lắng cơ thể còn suy yếu của Đoan Duy, liền lấy các cành cây làm ghế dựng cho cậu. Thật may là vì đề phòng dã thú trên đảo nên Đoan Trạch đã mang dao lên. Tuy không thể giết động vật lấy thịt, cũng phải tìm một hang động, dựng theo đó chặt cây xây nhà, cố dựng một nơi để ở. Đoan Trạch xuất lực, Đoan Duy tìm trái cây trong rừng, còn nhận biết các loại rau có thể ăn, tìm thứ có thể ăn. Hai người chăm sóc lẫn nhau, ở lại nơi này mà sinh sống.

Nhưng ở chung nhiều ngày như vậy, Đoan Trạch lại phát hiện Đoan Duy có hơi kì lạ.

Đoan Duy có đức hiếu sinh, không cho Đoan Trạch sát sinh. Mà những động vật nhỏ cũng hôn lại Đoan Duy, lại đem trái cây dại cho cậu để trả ơn. Thêm nữa mỗi khi thủy triều lên, cậu đều rất hoảng sợ, Đoan Trạch an ủi cậu rất lâu mới bình tĩnh lại được. Trừ cái này, Đoan Duy cách mười ngày lại xuống biển một lần. Ban đầu Đoan Trạch đã vô cùng sợ hãi, lo lắng Đoan Duy lại rơi xuống biển mà chết, liền cấm cậu không được xuống biển.

Đoan Duy lại không chịu, chưa tới mười ngày, lại xuống biển. Đoan Trạch không có cách nào phải canh chừng cậu, mà Đoan Duy lại như cá gặp nước, tài bơi lợi còn thắng cả anh.

Thời gian yên lặng trôi, chỉ là không biết kéo dài được bao lâu.

Mái tóc Đoan Duy dài như thác nước, qua thắt lưng, Đoan Trạch thường nhìn nó mà ngẩn ngơ. Dù không biết tại sao, lại cảm thấy hạnh phúc như vậy.

Bỗng có một hôm, quái vật vào đảo, giết vô số động vật nhỏ. Đoạn Trạch và Đoan Duy hợp lục, đánh đuổi những quái vật này đi. Nhưng những quái vật này vô cùng tàn nhẫn, sức lực lại lớn. Đoạn Trạch bị thương nặng, tính mạng đang ngàn cân treo sợ tóc. Xung quanh Đoan Duy chợt phát sinh dị tượng, sóng biển dâng ngút trời, giết tất cả quái vật ở trên đảo. Sau đó trở về nơi Đoan Trạch đang nằm chờ anh tỉnh lại.

Lúc Đoan Trạch tỉnh lại, lại thấy trên đảo có thêm một người muốn đem Đoan Duy đi.

Trong lòng Đoan Trạch hoảng loạn, khăng khăng giữ cậu lại.

Đoan Duy chỉ rơi lệ không chịu nói, Đoan Trạch vô cùng đau lòng, mới nhận ra đây là yêu, ôm cậu vào lòng. Đoan Trạch nhìn lại vẫn thấy cậu còn khóc, giọt nước mắt trong veo, dễ thương thật. Nhưng sau đó lại mím môi không nói lời nào, càng tỏ ra kiên cường hơn. 

Cảm nhận tình cảm phát ra từ trái tim, bất giác môi chạm môi. Đoan Duy không từ chối, ôm cổ anh.

Ngày này, tâm ý được tỏ rõ, cùng nhau mây mưa.

________

Tác giả viết giọng văn như truyện cổ tích

Nhận xét

GÓC CẢNH BÁO!!!

Không đọc truyện bê đê quá 180 phút/ngày, nếu không sẽ bị ảo truyện, nhìn đâu cũng thấy bê đê (* ^ ω ^), (´ ∀ `*), ٩ (◕‿◕。) ۶, ☆ *: .。. o (≧ ▽ ≦) o .。.: * ☆, (o ^ ▽ ^ o), (⌒ ▽ ⌒) ☆, <( ̄︶ ̄)>, 。.: ☆ *: ・ ‘(* ⌒ ― ⌒ *))), ヽ (・ ∀ ・) ノ, (´。 • ω • 。`), ( ̄ω ̄), `;: ゛; `; ・, (° ε °), (o ・ ω ・ o), (@ ^ ◡ ^), ヽ (* ・ ω ・) ノ, (o_ _) ノ 彡 ☆, (^ 人 ^), (o´ ▽ `o), (* ´ ▽ `*), 。 ゚ (゚ ^ ∀ ^ ゚) ゚。, (´ ω `), (((o (* ° ▽ ° *) o))), (≧ ◡ ≦), (o´∀`o), (´ • ω • `), (^ ▽ ^), (⌒ω⌒), ∑d (° ∀ ° d) ╰ (▔∀▔) ╯, (─‿‿─), (* ^ ‿ ^ *), ヽ (o ^ ^ o) ノ, (✯◡✯), (◕‿◕), (* ≧ ω ≦ *), (☆ ▽ ☆), (⌒‿⌒), \ (≧ ▽ ≦) /, ヽ (o ^ ▽ ^ o) ノ, ☆ ~ (‘▽ ^ 人), (* ° ▽ ° *), ٩ (。 • ́‿ • ̀。) ۶, (✧ω✧), ヽ (* ⌒ ▽ ⌒ *) ノ, (´。 • ᵕ • 。`), (´ ▽ `), ( ̄ ▽  ̄), ╰ (* ´︶` *) ╯, ヽ (> ∀ <☆) ノ, o (≧ ▽ ≦) o, (☆ ω ☆), (っ ˘ω˘ς), \ ( ̄ ▽  ̄) /, (* ¯︶¯ *), \ (^ ▽ ^) /, ٩ (◕‿◕) ۶, (o˘◡˘o), \ (★ ω ★) /, \ (^ ヮ ^) /, (〃 ^ ▽ ^ 〃), (╯✧ ▽ ✧) ╯, o (> ω <) o, o (❛ᴗ❛) o, 。 ゚ (T ヮ T) ゚。, (‾́ ◡ ‾́), (ノ ´ ヮ `) ノ *: ・ ゚, (b ᵔ ▽ ᵔ) b, (๑˃ᴗ˂) ﻭ, (๑˘︶˘๑), (˙꒳ ˙), (* ꒦ ິ ꒳꒦ ີ), ° ˖✧◝ (⁰▿⁰) ◜✧˖ °, (´ ・ ᴗ ・ `), (ノ ◕ ヮ ◕) ノ *: ・ ゚ ✧, („• – •„), (.❛ ᴗ ❛.), (⁀ᗢ⁀), (¬‿¬), (¬‿¬), (*  ̄ ▽  ̄) b, (˙▿˙), (¯▿¯),.