(NỔI TIẾNG)Chương 15: Chẳng bằng nói là phòng cưới

Editor: OTP1827

Giang Dã rời khỏi chỗ ở của Kled nhưng không chạy về trung tâm thành phố, mà đi vài vòng trong khu ổ chuột.

Anh đeo khẩu trang, kéo vành nón thấp xuống, dáng vẻ bần hàn này không làm người khác ghét.

Tóm lại mọi khu ổ chuột trên thế giới đều giống nhau, lúc nhỏ Giang Dã cũng đã từng sống ở khu ổ chuột trên tinh cầu: đau khổ, đói khát, con người mất hết nhân tính, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Đã là chuyện bình thường rồi.

Giang Dã đứng dưới ánh mặt trời lên cao, nhìn một hàng cửa sắt quân dụng đóng lại. Hầu hết những binh lính tuần tra đều lười biếng đứng dưới bóng râm.

Bản thân anh cũng đã từng ở trong thế giới nhỏ bé này, không thể chạm với ánh nắng bên ngoài.

Vì thân trong bùn lầy, có miệng mà không cách nào nói ra.

Chốt chặn cửa mở ra, binh lính kéo một cô gái bị dây xích trói khắp người đi vào. Quần áo rách nát, gương mặt bẩn thỉu, chật vật nhưng không chịu khuất phục, ánh mắt dữ tợn trừng binh lính.

"Lần này là từ đâu đến?" Binh Lính canh gác đánh giá cô gái từ đầu tới chân, ánh mắt đê tiện.

"Vì cô ta thẳng thắn quá còn hung hăng, dám xúc phạm cậu chủ nhỏ nhà Rand, phải dạy dỗ thế nào thì làm thế đó đi!".

"Haha, được".

Vài câu nói qua quýt đã quyết định số phận cả đời của cô gái này.

Binh sĩ kéo cô đi tới, họ với Giang Dã thoáng chạm mặt, binh lính đó chào anh một câu. Ánh mắt tràn ngập không cam lòng của cô nhìn tới anh, Giang Dã nhìn lại người kia. Tầm mắt chạm nhau, cô thấy trong mắt anh chẳng hề gợn sóng.

Những người đứng trên cao đều là như vậy, mạng sống của những kẻ như bọn họ đều mặc kệ. 

Bị đôi mắt hững hờ kia nhìn khiến cô ta tức giận, thoát khỏi giam giữ của binh lính xoay người đánh sang chỗ Giang Dã.

Dù sao Giang Dã không định tránh né trực tiếp bị cô lao vào rồi ngã trên mặt đất, cô gái đè nặng trên người anh hét lớn lung tung vào mặt anh.

"Xin lỗi trung tướng là tôi không giữ chặt cô ta, xin lỗi ngài" Mấy người lính lập tức xông tới kéo cô gái đi.

Vẻ mặt Giang Dã bình tĩnh đứng dậy phủi bụi đất bám trên người, anh vờ lơ đãng nhìn ngắm xung quanh, mới vừa nãy lúc anh bị cô gái đụng ngã thì có một ánh mắt sắc bén ghim trên người anh, vừa bén lại nhọn đã thế còn đặc biệt quen thuộc.

Giang Dã không xác định được có phải là ảo giác của bản thân không, giờ hơi thở kia chợt biến mất không dấu vết.

Giang Dã nhìn binh sĩ canh giác lúc nãy vừa nói chuyện với anh, hỏi: "Cô ta từ đâu tới?".

Trung tướng cũng không biết? Binh sĩ canh gác nghi ngờ liếc nhìn Giang Dã, gã đáp: "Phòng đấu giá"

Giang Dã cau mày, trong trí nhớ không có ấn tượng với chỗ này nhưng cũng phải, tên bác sĩ kia say mê nghiên cứu cho dù có biết cũng chưa chắc sẽ đi.

"Đưa cô ta tới chỗ ở của tôi đi."

"Sao ạ?".

Giang Dã liếc nhìn gã: "Tôi nói quốc ngữ đúng không?".

"Xin lỗi, tôi biết rồi" Binh sĩ lúng túng cúi đầu, so với cậu chủ nhỏ nhà Rand thì họ không thể chọc giận kẻ thích giết chóc này.

[Ôi, Barlow vẫn không thể thỏa mãn anh ta, lần này thêm một cô bé, anh ta đúng là nam nữ không kiêng].

[Có phải mấy người bực chuyện lúc trước quá rồi không, không nghe hai người ở cửa nói hỏi, tôi cảm thấy Giang Dã đang bảo vệ cô ấy].

[À, chuyện này hả? Chuyện tẩy trắng này ở chỗ tôi không được phép].

Tẩy trắng? Nhưng cho tới hiện tại anh chưa từng nghĩ tẩy trắng.

Giang Dã khẽ cười.

*

Phòng đấu giá nằm ở trung tâm phồn hoa của Thủ đô, là tài sản cá nhân của gia tộc Rand, một tháng tổ chức hoạt động hai lần, vật đấu giá có thể là đồ vật, động vật cũng có thể là con người.

Nơi này được quốc gia cho phép hoạt động, nơi giới quý tộc được cho là khu giải trí của bọn họ khi rảnh rỗi, không ai dám chỉ trích đây là một nơi bẩn thỉu.

Kiến trúc đấu trường La Mã cổ nghênh ngang nằm giữa tất đất tất vàng trung tâm thành phố còn xung quanh là sân cỏ lớn, từ bên ngoài đi vào trong nhìn thấy một mảng ánh sáng màu vàng lấp lánh, lối đi đều trải thảm đỏ.

Giang Dã đi phía sau một đôi nam nữ ăn diện như quý tộc, anh đeo khẩu trang chỉ trong thời gian ngắn này có lẽ không ai nhận ra được.

Gần tới cửa vàng thì anh bị hai gác cửa cản lại.

"Ở đây không cho phép dân thường bước vào".

Giang Dã kéo khẩu trang xuống để lộ gương mặt coi như cười nhã nhặn trước mắt hai người, bọn họ lập tức thay đổi thái độ, khom người mời anh vào sân.

Giang Dã: "Tôi tưởng khuôn mặt này chỉ có thể nhận diện id trên điện thoại không ngờ còn có tác dụng như vậy".

Hệ Thống: "...Ngồi phi thuyền tinh tế cũng phải nhận diện khuôn mặt đó!".

Giang Dã: "Ngại quá, đồ cá nhân không cần thao tác này".

Hệ Thống:" Anh đây là theo tôi tới Versailles(1) à?".(Chém)

Versailles là từ than thở cho số phận mình thực chất là khoe khoang mình là người giàu có, phô trương ra cho mọi người thấy.

Bước vào hội trường hình tròn, Giang Dã tùy tiện chọn chỗ ở phía trước ngồi xuống, xung quanh có mấy quý tộc ăn mặc chỉnh chu tỏa rõ phản cảm với trang phục mà anh mặc trên người, đặc biệt là trên giày anh còn dính bùn đất, đám người nhao nhao đứng dậy đổi chỗ.

[Coi đi, ai cũng ghét anh].

[Người đáng ghét tới chỗ nào cũng rất đáng ghét].

Giang Dã nhún vai thờ ơ bắt chéo chân.

Có điều mới vài giây thì ngọn đèn xung quanh thoáng tối mờ, vòng tròn chính giữa sân khấu từ từ nâng thang máy lên, người dẫn tiết mục mặc đồng phục màu vàng lập tức nhóm không khí trong hội trường.

Nghi thức trong phòng đấu giá đại khái đều như nhau, Giang Dã chán chết nhìn đám quý tộc bên cạnh mua đồ chả đáng tiền với giá cả cao ngất ngưỡng, chỉ có thể cảm thán trong lòng: Kẻ ngu lắm tiền.

Vật thứ tư được đấu giá đưa lên bục ở phía trước, bỗng giọng người dẫn tiết mục trầm xuống, bí ẩn nói: "Món đồ đấu giá này không giống bình thường, có vài người sẽ cảm thấy sợ chỉ có điều mấy vị khách thích sưu tầm ngàn lần chớ bỏ qua".

"Là gì thế!".

"Đừng tỏ vẻ bí ẩn mau lấy ra nào".

Mấy giọng nói ồn ào này chắc là phòng đấu giá mời người tới khuấy động không khí.

Nụ cười của Giang Dã tắt ngúm sau khi thấy món đồ lên bục đấu giá.

Lồng sắt chắc chắn bị người đẩy tới, màn đen che sân khấu được người dẫn tiết mục vén ra, "món đồ" đang bày bên trong nháy mắt hiện ra trong tầm mắt mọi người.

Là một người, người thì không kì lạ, nô lệ ở trong phòng đấu giá căn bản chả hiếm thấy nhưng trong lồng sắt giam giữ một người mà Giang Dã nhìn cực kỳ quen mắt.

Gần như cả người người nọ vô cùng chật vật chỉ có vải trắng che bộ phận quan trọng làm nổi bật vết thương xấu xí trên da thịt trắng nõn của cậu ấy.

Gương mặt ngây dại mờ mị bị tóc đen che phủ, đôi ngươi đỏ tươi còn sáng hơn bất kỳ viên ruby nào, gần như chỉ liếc mắt đã hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.

Da thịt thối rữa cũng không thể che đậy vẻ đẹp của người nọ, mà bọn họ chẳng biết người bị giam trong lòng chính là tội ác trong miệng họ, là hoàng từ Tinh Chỉ từng được cưng chiều nhất.

[A a a a con trai Tinh Chỉ, cuối cùng đã nhìn thấy con].

[Huhu, tại sao bị nhốt ở chỗ này hả? Còn không cho cậu ấy mặc quần áo, vết thương của cậu ấy nặng quá, không có ai giúp cậu ấy băng bó sao?].

[Giang Dã, xem chuyện tốt mà mày làm đi, bây giờ mày vừa lòng chưa?].

Giang Dã im lặng không nói, cằm dưới căng cứng, người dẫn chương trình cầm micro bắt đầu nói về "món đồ" này.

"Đây là chúng tôi nhặt được bên biên giới, là zombie vẫn chưa hoàn toàn biến dị dù cơ thể hơi khó nhìn nhưng khuôn mặt chắc chắn là số một".

Bên dưới bàn tán xôn xao---

Gương mặt người này hình như khá quen.

Đem về sưu tầm trái lại cũng không tệ.

Tôi muốn đặt trong tủ trưng bày để ngắm nhìn mỗi ngày, không biết lúc làm có cảm giác thế nào nhỉ?.

Nghe được câu sau cùng rốt cuộc Giang Dã không kiềm chế được, bóp méo tay vịn kim loại dưới lòng bàn tay.

[Haha haha, đáng đời, giờ biết hối hận ư!?].

[Tôi cảm thấy để họ đưa Tinh Chỉ đi là tốt nhất, nếu để Giang Dã dẫn cậu ấy đi lại hối hận vứt bỏ người ta thì sao bây giờ?].

Có thể hệ thống cảm ứng được chỉ số nhịp tim của Giang Dã, có lẽ biết người này lại diễn cho khán giả xem nhưng sau câu nói kia rõ ràng nhịp tim của Giang Dã đã đập nhanh, anh ta thật sự tức giận.

"Hai trăm ngàn".

"Năm trăm ngàn".

"Một triệu".

Con số càng ngày tăng, từ đầu đến cuối Giang Dã không giơ bảng. Lúc giá đứng yên ở mức tám triệu tệ thì hệ thống và bình luận nhốn nháo căng thẳng, họ cùng cho rằng Giang Dã chắc chắn sẽ giơ bảng. Thậm chí có người sỉ vả nếu như Giang Dã bằng lòng vung tiền như rác mua Tinh Chỉ thì mấy cô sẽ tha thứ cho việc ác lúc trước anh đã làm.

Đáng tiếc là Zombie trị giá mười triệu bị ông chú bụng phệ mua, từ đầu tới giờ anh chưa từng giơ bảng.

Bình luận tranh cãi gay gắt ngay cả hệ thống đang nghi ngờ, dựa theo nết của Giang Dã thì không thể thờ ơ!.

Giang Dã đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt mũi, đôi mắt dưới ngọn đèn chiếu rọi càng lộ nét sắc bén, nhìn chăm chăm ông chú bụng phệ mười triệu tệ.

Gã ta chính là người nói muốn làm nhóc zombie kia, Giang Dã chế giễu trong lòng: Mi có lá gan đó.

"Chào ngài, làm phiền một chút ạ. Có khách phản ánh quần áo của ngài, ngài có thể đến phòng nghỉ không? Chúng tôi sẽ lấy bộ quần áo khách cho ngài thay?" Bên cạnh chợt có người hầu đeo mặt nạ xuất hiện.

Giang Dã sửng sốt tầm hai giây gần như muốn bật cười, cách ăn mặc của anh có vấn đề gì?

Giang Dã tự tay kéo khẩu trang của bản thân xuống một phần nhìn người hầu, thái độ của người nọ trước sau vẫn rất khiêm tốn, nhìn dáng vẻ của anh vẫn y như ban nãy.

Hai người dây dưa hồi lâu, xung quanh liên tục có người ngó sang đây nên Giang Dã buông khẩu trang kéo nó lên, anh không thể làm khó người khác làm vậy còn đâu là mặt mũi của mình nữa.

[Cười chết tui haha, sao nào còn muốn nhận diện khuôn mặt]

[Gã hề chính là mày]

Ngay cả hệ thống ở bên cạnh cũng cười nhạo anh, Giang Dã âm thầm chắt lưỡi.

*

Bước vào phòng nghỉ, đập vào mắt anh chính là màu đỏ và vàng đan xen.

Ở đây là tầng bảy, từ cửa có thể nhìn thấy đường phố Nghê Hồng đẹp đẽ ngoài cửa sổ sát đất, căn phòng không bật đèn chỉ dùng ngọn nến cũ thắp sáng căn phòng.

Dưới ánh sáng mờ ảo, gió đêm cuốn rèm cửa đỏ lên có cả mùi hương kỳ lạ. Chính giữa giường lớn màu đỏ trải từng lớp cánh hoa màu đỏ cùng màu với màn che bốn góc giường.

Nói là phòng nghỉ chẳng bằng nói là phòng cưới.

Đầu Tiên Giang Dã đã ý thức có gì không đúng, cửa sau lưng bị người khóa lại cùng lúc đó anh bắt đầu choáng váng, mất dần ý thức...

Khi tỉnh dậy Giang Dã đã nằm trên giường mà anh miêu tả là giường cưới, ánh mắt anh bị vải xô đỏ che và tay chân bị trói lại.

Cạnh giường có tiếng bước chân rất khẽ, người nọ không mang giày, chân trần giẫm trên thảm nhung tạo ra tiếng rất cực nhỏ lại bị Giang Dã nhạy bén nghe ra.

"Ai đó?" Giang Dã mở miệng hỏi, giọng anh hơi khàn. Bận tối bận sáng anh còn chưa kịp uống hớp nước nào.

Cổ Giang Dã không bị cố định nên anh xoay đầu nhìn sang chỗ có âm thanh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của người nọ, đoán không ra người nọ là ai.

Người nọ không nói năng đã trèo lên giường, cậu ta quỳ bên phải người Giang Dã vươn ngón tay mơn trớn cằm dưới không vết sẹo lồi của Giang Dã.

Nhiệt độ lạnh như băng tuyết chưa tan, lạnh tới mức Giang Dã phải run rẩy.

Giang Dã cau mày, nhúc nhích để né tránh đụng chạm của người kia.

Ngón tay mất điểm tựa dừng trên không trung.

"Khát sao, muốn uống nước à" Giọng trong trẻo lạnh lùng không phải câu hỏi rất giống như câu trần thuật bình thường.

Trái tim Giang Dã bỗng nảy lên, vải lụa đỏ che mặt anh lần nữa quay về vị trí cũ vì không nhìn rõ nên đôi môi của anh vô thức sượt qua lòng bàn tay lạnh như băng của người nọ.

"Giang Chỉ?"

Người nọ không đáp lại câu hỏi của anh ngược lại nhích gần anh, tóc dài xõa trên người anh. Lúc này anh mới chú ý bản thân không mặc quần áo, cảm giác ngứa tê dại do tóc lướt qua hoàn toàn không sánh bằng kinh ngạc mà người trước mắt mang lại cho anh.

Ngón tay thon dài của cậu miêu tả đôi môi Giang Dã, đưa ngón trỏ dò hỏi vào miệng anh ép Giang Dã há miệng.

"Có người tố cáo cơ thể anh không sạch sẽ mà đã đi vào hội trường" Lần đầu cậu ta cười khẽ sau khi Giang Dã tỉnh dậy, như chèn ép lại như mê hoặc.

"Trung tướng không ngại ta giúp anh kiểm tra cơ thể một lúc chứ?!"

Hết chương 15.

_____________

(2)*Cung điện Versailles (tiếng Pháp: Château de Versailles) là nơi ở của các vua (và hoàng hậu) Pháp Louis XIII, Louis XIV, Louis XV và Louis XVI. Nằm ở phía Tây của Paris tại thành phố Versailles, lâu đài Versailles là biểu tượng của quyền lực tối thượng của các triều đại phong kiến Pháp với một diện tích và các công trình kiến trúc cực kì đồ sộ và lộng lẫy. Với một cung điện rộng 67.000 mét vuông gồm trên 2000 phòng, một công viên có diện tích 815 héc ta, Versailles là một trong các lâu đài đẹp nhất và lớn nhất châu  u cũng như trên thế giới. Năm 1979, lâu đài Versailles đã được UNESCO đưa vào danh sách Di sản thế giới.

Versailles cũng là từ thể hiện mình là một người giàu có, phô trương ra cho mọi người thấy.

_____________

Lời tác giả: Nghe nói,mấy bạn nhỏ không nhắn lại là đang trêu ghẹo tui đúng không, nhưng để tui chống hông trước đã!

Ngày mai là valentine trắng, mọi người đáp lại tui một cái ôm đi.

OTP1827: lần đầu tui edit truyện có độ khó cao nên nghi ngờ bản thân quá =(((

Bạn editor mới nghỉ rồi, còn mình tui làm:((

________________________

Bảng xưng hô


Nhận xét

GÓC CẢNH BÁO!!!

Không đọc truyện bê đê quá 180 phút/ngày, nếu không sẽ bị ảo truyện, nhìn đâu cũng thấy bê đê (* ^ ω ^), (´ ∀ `*), ٩ (◕‿◕。) ۶, ☆ *: .。. o (≧ ▽ ≦) o .。.: * ☆, (o ^ ▽ ^ o), (⌒ ▽ ⌒) ☆, <( ̄︶ ̄)>, 。.: ☆ *: ・ ‘(* ⌒ ― ⌒ *))), ヽ (・ ∀ ・) ノ, (´。 • ω • 。`), ( ̄ω ̄), `;: ゛; `; ・, (° ε °), (o ・ ω ・ o), (@ ^ ◡ ^), ヽ (* ・ ω ・) ノ, (o_ _) ノ 彡 ☆, (^ 人 ^), (o´ ▽ `o), (* ´ ▽ `*), 。 ゚ (゚ ^ ∀ ^ ゚) ゚。, (´ ω `), (((o (* ° ▽ ° *) o))), (≧ ◡ ≦), (o´∀`o), (´ • ω • `), (^ ▽ ^), (⌒ω⌒), ∑d (° ∀ ° d) ╰ (▔∀▔) ╯, (─‿‿─), (* ^ ‿ ^ *), ヽ (o ^ ^ o) ノ, (✯◡✯), (◕‿◕), (* ≧ ω ≦ *), (☆ ▽ ☆), (⌒‿⌒), \ (≧ ▽ ≦) /, ヽ (o ^ ▽ ^ o) ノ, ☆ ~ (‘▽ ^ 人), (* ° ▽ ° *), ٩ (。 • ́‿ • ̀。) ۶, (✧ω✧), ヽ (* ⌒ ▽ ⌒ *) ノ, (´。 • ᵕ • 。`), (´ ▽ `), ( ̄ ▽  ̄), ╰ (* ´︶` *) ╯, ヽ (> ∀ <☆) ノ, o (≧ ▽ ≦) o, (☆ ω ☆), (っ ˘ω˘ς), \ ( ̄ ▽  ̄) /, (* ¯︶¯ *), \ (^ ▽ ^) /, ٩ (◕‿◕) ۶, (o˘◡˘o), \ (★ ω ★) /, \ (^ ヮ ^) /, (〃 ^ ▽ ^ 〃), (╯✧ ▽ ✧) ╯, o (> ω <) o, o (❛ᴗ❛) o, 。 ゚ (T ヮ T) ゚。, (‾́ ◡ ‾́), (ノ ´ ヮ `) ノ *: ・ ゚, (b ᵔ ▽ ᵔ) b, (๑˃ᴗ˂) ﻭ, (๑˘︶˘๑), (˙꒳ ˙), (* ꒦ ິ ꒳꒦ ີ), ° ˖✧◝ (⁰▿⁰) ◜✧˖ °, (´ ・ ᴗ ・ `), (ノ ◕ ヮ ◕) ノ *: ・ ゚ ✧, („• – •„), (.❛ ᴗ ❛.), (⁀ᗢ⁀), (¬‿¬), (¬‿¬), (*  ̄ ▽  ̄) b, (˙▿˙), (¯▿¯),.