Chương 16: Mang về một tên đàn ông

 Editor: DaoQuang42

"Chỉ là sức khỏe Trung tướng hình như không được tốt lắm, tôi còn chưa kịp chào hỏi mà anh đã ngất rồi," cậu cười, ngón tay làm loạn trong khoang miệng Giang Dã, giọng nói cũng nhỏ lại, "Cho nên tôi chỉ có thể tự mình giúp anh cởi quần áo bẩn ra thôi."

Nếu không nghe ra giọng nói đó là của ai, Giang Dã đã sớm cắn rồi, ai quản nó một ngón hay hai ngón tay.

Giang Chỉ chỉ là trả thù việc anh đã làm lúc trước thôi.

Hơi thở đứt quãng làm Giang Dã nuốt xuống, đầu lưỡi di chuyển, ngậm lấy tay cậu ấy lại.

Thế là trong nháy mắt cậu ấy liền rút tay ra. Giang Dã thấy buồn cười, giọng nói thấp xuống đặc biệt quyến rũ.

"Anh dám!" Chỉ bị tán một cái thôi, Giang Dã quay đầu lại, xoay cái gáy qua nơi khác.

Lực đánh không đau không ngứa, rõ ràng nhóc con này đang mượn cáo oai hùm mà.

Đối với Giang Dã, cái giọng điệu ra oai chít chít này chỉ cách xa mấy ngày thôi, nhưng lại làm người ta nhớ nhung.

"Để em trói tôi, sau đó em muốn làm gì thì làm đúng không?" Giang Dã hơi nhích cổ cười nhỏ.

Phía sau tấm màn đỏ, Giang Dã thấy cậu cầm một vật dài nhỏ lên.

Lần này nhóc con có kinh nghiệm, không dùng ngón tay của mình nữa. Nhưng vật đó lạnh lạnh ở cằm Giang Dã, cảm giác này có lẽ giống với dây thừng.

"Tôi rất ghét người không nghe lời." Lời kịch này vừa quen thuộc vừa xấu hổ. Chẳng phải là bắt chước anh sao, Giang Dã nhịn cười, bỗng muốn chọc nhóc con này.

"Đây là địa bàn của em à? Em có biết tôi là ai không?, tôi là của người đế quốc..."

'Chát', cơ thể Giang Dã run lên theo tiếng chát kia, vết đánh đau đớn nóng hừng hực.

Shh, anh biết nó là gì rồi, là roi da.

Từ khi nào mà Giang Chỉ biết chơi cái trò này vậy?

Anh còn chưa kịp phản ứng, roi da đã vọt tới. Trong cảm giác đau nhói còn mang thêm chút sung sướng, Giang Dã rên lên tiếng không cố nhịn để tiếng phát ra ngoài.

Giang Chỉ muốn anh khó chịu, anh cũng phải chọc nhóc con này, xem cuối cùng là ai không chịu nổi.

Trong phòng đầy không khí mờ ám, xen lẫn trong đấy tiếng thở và rên rỉ khàn khàn trầm thấp. Thanh kim loại lạnh băng để trên cổ Giang Dã, sợ dây vòng lấy cổ anh.

Vẫn là giọng nói và nhiệt độ đó, nhưng Giang Dã lại nghe giọng nói khàn khàn bất thường.

"Không được kêu."

Chịu không nổi nữa rồi đúng không?

Giang Dã bị tấm màng đỏ che lại, chỉ là màu đỏ lại vô cùng hợp với anh.

Mồi hôi trên sóng mũi rịn ra, dù không cười mà môi tự cong(*). Nhờ vào cảm giác anh từ từ nhích lại gần Giang Chỉ, nói từng chữ, "Người không thích sao, chủ . .nhân."

(*) là cái câu cười như không cười ấy, không biết để vậy có kì không.

Hơi thở ấm áp phả vào đối phương, tiếng nuốt nước bọt rơi vào tai Giang Dã làm đôi tay siết chặt roi lại.

Đột nhiên Giang Dã lên cơn, ngẩng đầu ngậm lấy roi da hung hăn kéo một cái. Giang Chỉ không phòng bị, theo quán tính ngã vào ngực anh.

Giang Chỉ nhanh chóng phản ứng lại, khi môi hai người sắp chạm vào nhau cậu bóp cổ Giang Dã, giữ anh lại.

Khăn đỏ đang bịt mắt Giang Dã, vì thế chậm rãi rơi xuống.

Bị bịt mắt quá lâu, trong thời gian ngắn Giang Dã chưa thích ứng ánh nến trong phòng. Anh chớp chớp mắt, lông mi dài đan xen cùng với với Giang Chỉ. Có lẽ cậu ấy thấy nhột, lui về sau một khoảng.

Cứ thế, Giang Dã nhìn rõ mặt người nằm trên người mình, anh ngẩn ra không nói được lời nào.

Mái tóc dài màu vàng kim dưới ánh nến tựa ánh sáng vàng tỏa ra xung quanh, khuôn mặt đã mất đi nét non nớt, không có một tỳ vết. Đôi mắt hiền lành thêm nhiều phần đau thương, đôi mắt trong trí nhớ vẫn xinh đẹp như vậy. Tên quân y có lẽ vì thế vừa gặp đã yêu thích.

"Giang Chỉ." Ánh mắt Giang Dã vẫn nhìn theo cậu ấy, không tự chủ bị cậu hấp dẫn.

Anh đoán không sai, người ở phòng đấu giá chỉ là mồi nhử Giang Dã.

【Mẹ nó, thì ra Giang Chỉ đẹp đến như vậy sao!】

【Không được rồi, lúc nãy nghe cái giọng Giang Dã, Chíp chíp của lão tử cứng rồi.】

【Lầu trên, ông cong rồi!!.】

Mất đi màng lá vả(1) kia, hai người đối mặt nhau không nói một lời.

(1) Lá vả: Chỉ mảnh vải buộc quanh eo để che phần dưới cơ thể. Một phép ẩn dụ được sử dụng để che đậy sự xấu hổ.

Giang Dã vừa định nói để phá hủy không khí yên tĩnh, thì Giang Chỉ đã dùng ngón tay lau môi của anh.

Không chút gợi cảm, mê hoặc. Như vuốt ve thứ gì đó mình yêu thích.

"Em thật sự rất nhớ anh. . ." Giang Chỉ thì thào nói.

Con ngươi Giang Dã co rút lại, rất muốn ôm Giang Chỉ thật chặt vào lòng. Nhưng hệ thống phát tiếng cảnh cáo, nó không cho Giang Dã làm vậy.

Thấy anh không chút phản ứng gì, Giang Chỉ lại hỏi: "Tại sao anh lại đẩy em ra? Anh không phải bảo vệ em sao?"

Hệ thống điều khiển Giang Dã, anh nói ngắt quãng những lời trong kịch bản, "Tôi phải cống hiến vì đất nước, tôi đến biên giới là vì . . . giết cậu."

Tên bác sĩ này đúng thật là nhân vật phản diện. Dù hắn như người điên, nhưng lại rất trung thành với tổ quốc.

Nhiều năm mặc quân phục chưa từng thay đổi. Huy hiệu chim ưng bạc trên ngực không một vết phai.

Như mọi người nói, hắn là con dao sắc bén cũng có thể là một con chó ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.

Nhưng anh đau lắm. Nếu có thể anh muốn nói hết tất cả với Giang Chỉ.

Ngày đó, anh còn lừa gạt hệ thống. Anh đẩy Giang Chỉ xuống vì bảo vệ cậu ấy.

Bọn côn đồ cầm súng chắn chắc sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nhìn Giang Chỉ bị uy hiểm, không bằng đánh cuộc một lần.

Nhân vật chính không thể nào chết được.

Bây giờ Giang Chỉ nguyên vẹn đã xuất hiện trước mặt anh.

Giang Dã đã thắng.

Môi Giang Chỉ run run, nhưng cậu lại giấu nó đi.

"Vậy sao, là em quên mất," cậu chợt nhớ ra gì đó, tự giễu, "Trung tướng đây vốn là người đa tình mà, anh chưa bao giờ thiếu người tình. Ngay cả Barlow cũng vừa ý anh."

Giang Dã cau mày, Barlow đột nhiên ngất đi là do Giang Chỉ sao, cậu ấy luôn theo đõi anh?

Giang Chỉ ngồi trên giường lẳng lặng nhìn anh: "Giang Dã, anh không cần giải thích. Em có thể tha thứ cho chuyện lúc trước anh đã làm. Nhưng giờ em đã về rồi, anh có thể nói cho em biết, chuyện anh nói lúc trước còn tính không?"

Vĩnh viễn sẽ không buông tay em, vĩnh viễn sẽ không rời xa em.

Giang Dã nhìn Giang Chỉ, trong lòng rất phiền muộn. Từ tha thứ, cầu sinh đó phải là mình nói mới đúng.

Anh cứ cho là Giang Chỉ sẽ hận mình, tệ hơn sẽ trả thù. Nhưng em ấy không làm. Em ấy trở về, đến trước mặt anh rồi lại bước đến.

Giang Dã muốn nói anh đồng ý, nhưng anh không thể làm được.

Mà hệ thống bên này đã chập mạch luôn rồi, tự bế mình. Chuyện gì xảy ra với cậu vậy nhân vật chính?

Thời gian im lặng chứng tỏ tất cả.

Giang Chỉ mím chặt môi, khóe miệng thốt ra những lời châm chọc: "Tôi hiểu, trước khi làm người thì anh cũng làm chó thôi. Trước đây là cha tôi, sau này là anh trai, bây giờ là mẹ kế. Làm sao, nhà của tôi anh ở rất thoải mái đúng không?"

Giang Dã không thể nào đáp lời, Giang Chỉ nói lời này cũng chẳng sai.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Giang Chỉ: "Ai đó?"

"Cục cưng, là anh đây." Là giọng của người đàn ông trưởng thành, lời nói bóng bẩy.

Cái từ cục cưng làm Giang Dã nhíu mày. Dù chỉ có một ít biểu hiện trên nét mặt, thì vẫn bị Giang Chỉ phát hiện.

Giang Chỉ giúp Giang Dã cởi dây xích, ra hiệu bằng mắt kêu anh mau vào nhà vệ sinh tránh đi.

Giang Dã giang hai cánh tay cứng ngắt, vẻ mặt khó chịu.

Tại sao phải tránh?

"Tôi không ngại Baker thấy anh đâu, nhưng mà trung tướng. Anh có chắc bộ dạng của anh bây giờ có thể gặp người khác được à?" Giang Chỉ dùng mắt nhắc nhở anh, những việc xấu hổ lúc nãy đã không còn nữa.

Vẻ mặt Giang Dã tối sầm lại, nghênh ngang đi vào nhà vệ sinh. Anh định đóng cửa mạnh thật mạnh, nhưng lại sợ con ốc xà cừ ngoài kia nghe được, đành ngoan ngoãn khóa cửa lại.

Sau khi anh đóng cửa lại, Giang Chỉ liền nở nụ cười. Rõ ràng tâm trạng đã tốt hơn.

【Tui không hiểu, nếu là tui thì tui đã đồng ý với Giang Chỉ. Giang Dã rốt cuộc anh suy nghĩ gì vậy?】

【Là họ đang chơi lạt mềm buộc chặt sao?】

【Tui thấy rồi, mặt Giang Dã như ăn phải c*t chó vậy ha ha】

Giang Chỉ mở cửa, bên ngoài cửa là Baker mặc âu phục giầy da, trên tay cầm một bó hoa hồng.

Giang Chỉ nhíu mày, đối phương nhìn cậu thật dịu dàng rồi cười. Hắn dựa sát vào muốn hôn gò má cậu, bị nhanh nhẹn tránh ra.

"Baby, hôm em lại không để ý tới anh." Baker là tiểu thiếu gia của gia tộc Rand, cũng là người quản lí thứ hai của phòng đấu giá. Người đem cậu về từ biên giới cũng là hắn, Baker đối với cậu cực kỳ ân cần.

Giang Chỉ ngăn hắn nói lung tung nữa: "Có chuyện gì không?"

"Anh nghe nói em mang về một tên đàn ông?"

"Sao tôi không biết vậy?"

"Lúc nãy em làm gì vậy, baby?" Baker không tin lời Giang Chỉ nói. Người hầu vừa mới nói cho hắn biết, Giang Chỉ cùng với một người đàn ông vào phòng rất lâu rồi.

Nhưng đây là con mồi hắn nhặt về, hắn chưa ăn được gì. Sao để người khác giành trước được?

"Tôi chỉ ở trong phòng còn cần phải báo cáo với anh à?"

Mặc dù giọng điệu thế này nhưng Baker vẫn không tức giận, hắn thích loại người cao ngạo như thế chơi mới phê.

Baker âm thầm quan sát những vật dụng xung quanh, không có chỗ nào lộn xộn, giường cũng sạch sẽ. Mặt hắn cũng hơi dịu lại: "Em đừng giận mà, anh sợ có người xấu chạy vào, lỡ em bị thương anh sẽ đau lòng lắm đó."

Thấy Giang Chỉ không nói gì, Baker nói tiếp: "Buổi đấu giá sắp kết thúc rồi, em xuống lầu xem với anh một chút đi?"

Chỗ đấu giá còn ba vật phẩm còn đều là vật quý giá, càng quý thì càng phải xếp ở cuối cùng. Giang Chỉ không có hứng thú với mấy cái này, ngáp một cái từ chối lời mời của hắn.

Baker ra vẻ mất mác, hỏi thêm lần nữa mới bỏ cuộc, dặn Giang Chỉ phải nghỉ ngơi đầy đủ rồi rời đi.

Giang Dã đi ra khỏi phòng tắm, mặt thì phải nói là đen thui.

Giang Chỉ nhìn anh, vẻ mặt trong nháy mắt sụp đổ.

Giang Dã cầm khăn lông, hai tay đan lại che cái phía trước. Nhưng quan trọng là cái khăn lông đó để lau mặt.

"Anh làm cái gì vậy?" Mặt Giang Chỉ còn đen hơn.

"Tôi không có đồ mặc, trong phòng em khăn tắm cũng không có. Tôi cũng không thể không mặc gì hết đúng không, tôi cũng biết ngại mà."

Mặc dù đã nói chuyện thẳng thắn, nhưng Giang Dã sẽ không thừa nhận mình cố ý đâu.

Baker đúng không? Ngược lại anh phải lưu mùi của mình. Để coi cái cao da chó đó có hửi được hương vị của tên đàn ông lạ mặt nào không.

Hệ thống đã quá quen với mấy cái ý tưởng đó: ". . ."

Hệ thống và người xem live nhìn Giang Dã chuẩn bị hết mọi chuyện. Mặc dù đã làm mờ bằng mấy hình Mosaic(2), Nhưng mà lần này họ không còn gì để nói tất cả đều bày tỏ mình cạn lời rồi. Ngay cả chửi cũng không biết phải chửi cái gì.

Anh ngại hả? Cái mặt của anh còn không có mà ngại với tụi tui!

Giang Chỉ hít sâu vào, lại ngăn tủ lấy ra mấy bộ quần áo quăng trước mặt tên kia.

Giang Dã nhướng mày: "Không xem lại đồ sao?"

"Tôi sợ bẩn tay", Giang Chỉ: "Anh mau mặc vào đi, hay anh tính để như vậy ra ngoài luôn?"

"Em đi đâu?"

"Xuống địa ngục."

Giang Dã: "Em nói như vậy là muốn tỏ tình với tôi phải không?"

Hết chương 16.

______________

(2) Làm mờ bằng hình Mosaic:



Nhận xét

GÓC CẢNH BÁO!!!

Không đọc truyện bê đê quá 180 phút/ngày, nếu không sẽ bị ảo truyện, nhìn đâu cũng thấy bê đê (* ^ ω ^), (´ ∀ `*), ٩ (◕‿◕。) ۶, ☆ *: .。. o (≧ ▽ ≦) o .。.: * ☆, (o ^ ▽ ^ o), (⌒ ▽ ⌒) ☆, <( ̄︶ ̄)>, 。.: ☆ *: ・ ‘(* ⌒ ― ⌒ *))), ヽ (・ ∀ ・) ノ, (´。 • ω • 。`), ( ̄ω ̄), `;: ゛; `; ・, (° ε °), (o ・ ω ・ o), (@ ^ ◡ ^), ヽ (* ・ ω ・) ノ, (o_ _) ノ 彡 ☆, (^ 人 ^), (o´ ▽ `o), (* ´ ▽ `*), 。 ゚ (゚ ^ ∀ ^ ゚) ゚。, (´ ω `), (((o (* ° ▽ ° *) o))), (≧ ◡ ≦), (o´∀`o), (´ • ω • `), (^ ▽ ^), (⌒ω⌒), ∑d (° ∀ ° d) ╰ (▔∀▔) ╯, (─‿‿─), (* ^ ‿ ^ *), ヽ (o ^ ^ o) ノ, (✯◡✯), (◕‿◕), (* ≧ ω ≦ *), (☆ ▽ ☆), (⌒‿⌒), \ (≧ ▽ ≦) /, ヽ (o ^ ▽ ^ o) ノ, ☆ ~ (‘▽ ^ 人), (* ° ▽ ° *), ٩ (。 • ́‿ • ̀。) ۶, (✧ω✧), ヽ (* ⌒ ▽ ⌒ *) ノ, (´。 • ᵕ • 。`), (´ ▽ `), ( ̄ ▽  ̄), ╰ (* ´︶` *) ╯, ヽ (> ∀ <☆) ノ, o (≧ ▽ ≦) o, (☆ ω ☆), (っ ˘ω˘ς), \ ( ̄ ▽  ̄) /, (* ¯︶¯ *), \ (^ ▽ ^) /, ٩ (◕‿◕) ۶, (o˘◡˘o), \ (★ ω ★) /, \ (^ ヮ ^) /, (〃 ^ ▽ ^ 〃), (╯✧ ▽ ✧) ╯, o (> ω <) o, o (❛ᴗ❛) o, 。 ゚ (T ヮ T) ゚。, (‾́ ◡ ‾́), (ノ ´ ヮ `) ノ *: ・ ゚, (b ᵔ ▽ ᵔ) b, (๑˃ᴗ˂) ﻭ, (๑˘︶˘๑), (˙꒳ ˙), (* ꒦ ິ ꒳꒦ ີ), ° ˖✧◝ (⁰▿⁰) ◜✧˖ °, (´ ・ ᴗ ・ `), (ノ ◕ ヮ ◕) ノ *: ・ ゚ ✧, („• – •„), (.❛ ᴗ ❛.), (⁀ᗢ⁀), (¬‿¬), (¬‿¬), (*  ̄ ▽  ̄) b, (˙▿˙), (¯▿¯),.