Chương 1: Nuyện vọng
Edit: DaoQuang42
Đôi mắt Kỳ Ngôn Phàm nặng nề mở ra, trước mắt là trần nhà bằng gỗ rất thấp. Trên đó còn có cái lỗ to, bên ngoài là bầu trời xanh thẳm.
Cậu từ từ hồi hồn lại, nhìn qua bàn bên cạnh đã bị đóng bụi cả mặt bàn. Bức tường đổ nát làm bằng bùn.
Cậu nhắm chặt mắt lại mở ra, khung cảnh trước mắt vẫn không thay đổi.
Ôi chao, mình không phải nằm mơ đó chứ?
Giấc mơ này như thật. Cậu ngọ ngoạy ngồi dậy, cả người đau nhức nói với cậu đây không phải là mơ.
Không phải mình đang ngồi xem phim trên sofa sao, sao có thể xuất hiện trong căn phòng xập xệ này?
Kỳ Ngôn Phàm vịn ván giường bước xuống đất, cả người không sức lực, hai chân mềm nhũn như sợi mì. Cậu vịn tường hai chân run rẩy đi ra ngoài. Bên ngoài cửa là sân trống, nhưng mọc đầy cỏ dại khô héo. Ở phía xa xa là dãy núi bao quanh, cây lá vàng và xanh đan xen nhau, loáng thoáng có thể nghe tiếng nước suối róc rách. Thỉnh thoảng có tiếng chim hót xen lẫn trong đó.
Hít sâu một hơi, không khí lành lạnh thấm vào lòng người.
Cậu có một suy nghĩ táo bạo, đại khái chắc mình xuyên không rồi. Xuyên đến một căn nhà trong thâm sơn cùng cốc, nếu không nó chỉ là giấc mơ thôi, đúng không?
Năm nay Kỳ Ngôn Phàm đã 28 tuổi, chỉ là nhân viên nhỏ trong công ty.
Tuổi không lớn không nhỏ, tiền lương không cao cũng không thấp. Một mình ở trong căn trọ 30m2, mỗi ngày đều chịu áp lực công việc 5h sáng đi làm 9h tối. Sau khi tan làm tự mua thức ăn, tự nấu ăn, xem phim một mình rồi cảm nhận nỗi cơ đơn khi màn đêm đến.
Cậu chưa từng yêu, bởi vì cậu thích người cùng giới, mặc dù cậu rất muốn yêu một người nào đó. Nhưng muốn tìm người cùng mình đi trên con đường dài ấy rất khó khăn. Trừ việc cậu thích nam, cậu cũng chỉ là một con người tầm thường lẫn trong biển người như viên sỏi.
Vốn dĩ hôm nay là thứ sáu, ban ngày bị tổ trưởng mắng như xúc một xô máu chó đổ lên đầu, tâm trạng của cậu không tốt. Nên lúc về nhà, cậu không muốn nấu cơm, chuẩn bị nấu nước để úp mì. Trong thời gian đợi nước sôi, cậu cầm điều khiển ti vi ngồi sofa xem phim, xem một hồi lại ngủ ...Vừa tỉnh đã ở đây.
Kỳ Ngôn Phàm nghĩ tới đây lại đoán, có lẽ là chết do ngộ độc khí ga.
Ban đầu cậu cảm thấy hoảng hốt, sau đó dần tỉnh táo, trong lòng lại thấy hơi vui vẻ. Cuộc sống cũ của cậu vốn mệt mỏi không có điều gì làm cậu lưu luyến. Bắt đầu từ số không chưa chắc là chuyện xấu, mặc dù nơi này đổ nát. Nhưng cuộc sống lí tưởng của cậu là đến một nơi không có xã hội xô bồ, không tranh với đời sống trong ngôi nhà nhỏ.
Cũng coi ông trời có mắt, không cho cậu trúng 500 vạn nhưng lại giúp cậu thực hiện nguyện vọng này.
Bây giờ cơ thể này rất yếu, đi ba bước lại phải nghỉ hai lần. Sau khi nghỉ đủ, cậu liền đi chậm ra ngoài phòng quan sát.
Nhà được ốp gạch, điều này làm cậu thấy may mắn. Nhưng mà căn nhà quá nhỏ, tổng cộng hai phòng một lớn một nhỏ.
Trong căn phòng lớn có chiếc giường gỗ thấp, là chiếc giường khi tỉnh lại cậu đã nằm. Trên ván giường có chiếc đệm mùa xám đen làm bằng bông, một bên khác có tủ quần áo, một cái bàn, một cái ghế ngồi, dưới góc có một dụng cụ làm nông. Nơi cánh cửa thông với phòng bếp, có bếp lò đắp bằng đất, một tủ để bát. Toàn bộ chỉ có như vậy thôi.
Kỳ Ngôn Phàm xem hết các ngõ ngách thì đứng im, cảm thấy hết sức phức tạp. Vừa mới bắt đầu đã khó khăn như vậy. Nhưng nghĩ lại thì những thứ nên có đều có, theo suy đoán đây có thể là nhà của người rừng gì đó. Cậu quét dọn sạch sẽ, chẳng lẽ không đẹp hơn cái phòng trọ 30m2 của mình sao?
Trên bàn có một bao đồ, hẳn là đồ của nguyên chủ. Kỳ Ngôn Phàm mở ra xem có mấy cái bánh nướng rất cứng, hai bộ quần áo, mấy khối bạc vụn và một thanh kiếm nhỏ.
"Ai ..." Kỳ Ngôn Phàm thở dài, lẩm bẩm: "Mặc dù không biết ngươi xảy ra chuyện gì, đã đi đâu, nhưng mọi chuyện sẽ tốt thôi."
Trước tiên cậu đem bạc giấu kĩ, ít nhiều cũng là tất cả tài sản của cậu bây giờ. Sau đó cậu xé mảnh vải nhỏ từ đệm giường, chuẩn bị quét dọn khi mặt trời còn lên cao.
Cậu lấy đòn gánh từ trong góc tường, đi men theo dòng suối đứt quảng trong tiếng va vào cỏ dại đi về phía trước. Cỏ dại chết thành bùn thắm vào đất, mầm non đã chui ra từ mặt đất, những sợi lông nhung nhô ra ngoài, một mảnh xanh biếc đáng yêu.
Đi về trước mấy bước tiếng nước chảy càng lớn. Đi xa hơn, cậu thấy dòng suối nhỏ hẹp dài chạy dọc từ trên đường núi đến bên hiên nhà. Dòng suối rất nhỏ, nhiều đá cuội lộ ra đã khô cạn nước. Đoán chừng thời tiết vừa mới vào xuân, vạn vật chỉ mới bắt đầu sống lại.
Cậu ước chừng chiều rộng lòng sông, có lẽ đến mùa mưa mực nước sẽ dâng lên rất nhiều. Kỳ Ngôn Phàm cẩn thận chà giẻ lau trong nước, quả nhiên nhiệt độ nước vẫn rất lạnh.
Trước cửa phòng bếp có một lu nước to, bên trong nước mưa chỉ còn một nửa. Trong phòng lại không có đồ để đựng nước, cơ thể Kỳ Ngôn Phàm vẫn chưa khỏe lắm. Cậu không muốn phải chạy tới chạy lui, liền lấy nước trong này giặt giẻ lau luôn.
May ngôi nhà không lớn, không bao lâu đã dọn xong. Nhưng mà không có chổi, chỉ dành để ít bụi trên đất.
Bây giờ mặt trời đã qua đỉnh đầu, nhiệt độ dần lên cao, ánh nắng chiếu vào cả người đều ấm áp. Nơi còn ít nước đọng lại rất nhanh đã khô ráo.
Kỳ Ngôn Phàm lại lôi cái chăn bám đầy bụi bậm kéo ra khỏi giường. Lấy cây gỗ tiện tay nhặt ở ngoài cửa vỗ cho rớt bụi, bụi bậm dưới ánh mặt trời bay tứ tung.
Bộn rộn hơn nữa ngày bụng đã ọt ọt kêu đói, cậu rất muốn ăn đồ nóng.
Trong tủ chén chỉ có cái tô to bị mẻ cùng với mấy đôi đũa. Ngược lại nồi sắt, nắp và xẻng đều còn đầy đủ.
Kỳ Ngôn Phàm xách nồi chén đến nước suối rửa sạch, cố sức bưng nửa nồi nước về. Mặc dù nước suối trong thấy đáy, nhưng cậu không dám uống nước lã. Ở cổ đại, dù bệnh bình thường cũng có thể lấy mạng người.
Đem nồi để trên bếp lò, Kỳ Ngôn Phàm đột nhiên thấy được mặt mình trên mặt nước. Cậu hơi giật mình, sau đó cẩn thận xem cái bóng ngược trong nước. Mặt mũi của người này và cậu đều giống nhau, nhưng trẻ hơn một chút. Vốn dĩ khuôn mặt của cậu không có chỗ nào xuất sắc, mắt mũi ghép lại cho người ta cảm giác cậu rất hiền lành, dịu dàng. Nếu trong một dám người thì không có gì đặc biệt.
Bóng người trên mặt nước mơ hồ không nhìn rõ lắm, hình như trên trán bị dính bẩn. Kỳ Ngôn Phàm sờ mặt, khuôn mặt không có thịt rất gầy. Nguyên chủ cũng chỉ là đứa nhóc thôi.
Cảm giác đói bụng kéo suy nghĩ cậu về thực tại, tùy tiện kéo một ít cây cỏ khô về bếp, Kỳ Ngôn Phàm thổi lửa lên bếp lò.
May mắn cậu tìm thấy hai cục đá đánh lửa màu đen trong góc tủ gần cửa ra vào, còn có củi được chất đống bên hiên nhà. Cậu ma sát hai viên đá vài lần, tia lửa tiếp xúc với cỏ khô liền bốc cháy. Đợi khi lửa cháy lớn hơn lại bỏ thêm mấy khúc gỗ vào, ngọn lửa chợt bùng lên. Sau khi nước sôi, Kỳ Ngôn Phàm nhanh chóng lấy cái tô duy nhất đã bị mẻ để múc nước. Từ trong bao quần áo lấy bánh nướng ra lấp bụng.
Có lẽ hôm nay cậu đã làm việc quá nhiều, sau khi ăn no đã bắt đầu mệt mỏi rả rời. Lúc này bầu trời dần mờ tối, cậu dùng nước còn dư lại rửa mặt và tay, lấy chăn đệm phơi bên ngoài đem vào nhà. Lại vào nhà bếp bỏ thêm vào lò lửa mấy khối gỗ, nằm trước bếp lò ngủ tạm một đêm vậy.
Bốn phía dần yên tĩnh, chỉ có tiếng củi lửa cháy lách tách. Bên ngoài gió chiều thổi lay cỏ dại vang lên âm thanh xào xạc.
Dù là đêm đầu tiên ở dị giới, nhưng cậu không cảm thấy sợ lắm. Cửa đã khóa chặt, ngọn lửa tràn đầy ấm áp. Tiết xuân lành lạnh, Kỳ Ngôn Phàm che kín người bằng chiếc chăn duy nhất đó. Trong đầu mơ màng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong cuộc sống của cậu. Nhưng cậu không sợ, nếu đã đến đây thì phải sống cho tốt.
Sau đó lại chìm dần vào giấc mộng đẹp.
Hết chương 1.
Nhận xét
Đăng nhận xét