Chương 1
Tên truyện: [MDTS] Truy Nghi.
Tác giả: Tô Ngự Tử.
Edit: Dao Quang 42.
Vân Thâm Bất Tri Xứ, mây mù lượn lờ.
Ở bên sườn có hai thiếu niên đi dọc xuống núi, văn án tụ mây trên bạch y, trên trán là mạt ngạch, hai đai buộc thật dài phía sau bay lượn trong gió. Tuấn nam với mĩ nam, quả là cảnh tượng đẹp mắt!
Thiếu niên thân hình cao hơn, khí chất quanh thân dịu dàng nho nhã. Thiếu niên còn lại buộc tóc đuôi ngựa anh tuấn phóng khoáng.
"Tư Truy, chúng ta xuống núi làm nhiệm vụ thúc phụ giao xong thì đi đâu chơi? ... Hay là đi Kim Lăng đài tìm Kim Lăng chơi, đã lâu rồi chưa gặp hắn, lần này xuống núi nhất định phải tụ hợp lại."
"Cảnh Nghi, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm lớn tiếng ồn ào." Lam Tư Truy mắt nhìn phía trước, nhàn nhạt nói.
Lam Cảnh Nghi không đồng ý. "Không phải chúng ta đang xuống núi sao?"
"...Còn chưa có xuống dưới núi."
"Biết rồi biết rồi, nghe ngươi." Lam Cảnh Nghi nghe lời ngậm miệng.
Lam Tư Truy nhìn hắn một cái, trong lòng có chút mất mác. Trầm mặc một lát, hỏi hắn: "Ngươi muốn gặp Kim Lăng?"
"Đúng vậy."
Có những việc người nói vô tình, người nghe lại hữu ý. Trong lòng Lam Tư Truy trầm xuống, lại càng không vui.
Năm ấy lúc còn nhỏ tỉnh lại toàn thân phát sốt, mọi chuyện đều mơ hồ không rõ. Cùng một tuổi với y, nhưng so với y hắn càng giống một tiểu hài tử hơn, như một tờ giấy trắng xông vào thế giới của y, một thân mang theo hoan hân sáng sủa rực rỡ.
Hắn cùng y lớn lên, cùng nhau tu hành luyện công, đến mức như hình với bóng, cuộc sống giản dị giống một đôi song sinh khác phụ khác mẫu.
Người ngoài nhìn vào, đều nghĩ Cảnh Nghi thích bám lấy Tư Truy, tùy tiện, 4000 gia quy đều không trói buộc được hắn. Nhưng, chỉ có chính bản thân Lam Tư Truy biết, kỳ thật, y càng dính Lam Cảnh Nghi hơn.
Y đối với người ngoài đều ôn nhu khiêm tốn, ngày thường ở chung rất hòa nhã lễ độ. Nhưng đối với một đứa trẻ từ nhỏ đã không có cha mẹ mà nói, trong lòng đã sớm dựng lên một bức tường.
Lam Cảnh Nghi là tiểu công tử Lam gia, từ nhỏ người nhà trong ngoài đều cưng chiều hắn. Nên sau khi lớn lên, mới không màng thế sự, vui vẻ tự tại, biết sự đời nhưng không hiểu sự đời. Người giống như hắn, mọi người theo bản năng đều nhịn không được đối xử tốt, chiều theo.
Lam Tư Truy cũng giống bọn họ, y thực sự rất thích Lam Cảnh Nghi, sẽ chiều theo hắn, đối xử tốt với hắn. Lam Cảnh Nghi phạm sai lầm, y cầu xin, Lam Cảnh Nghi sinh bệnh, y chăm sóc, Lam Cảnh Nghi muốn đi chơi, y đi cùng.
Chớp mắt, bọn họ đều đã mười sáu tuổi.
Là đang độ tuổi tài hoa, cái tuổi sức sống mãnh liệt, cũng là tuổi của mối tình chớm nở.
Ban đêm gió lạnh căm căm, trong phòng than hồng ấm áp.
Thiếu niên nằm trên giường gỗ, lớp mồ hôi mỏng phủ trên thái dương, gương mặt ửng đỏ, miệng hơi mở từng hơi thở dốc. Hắn mở to mắt, bên trong là tình cảm còn chưa tan.
Cảm giác được quần trong một mảnh ướt dính, năm ngón tay thon dài nắm chặt khăn trải giường, mơ hồ có thể thấy gân xanh nhô lên. Y ở trong mộng, làm, làm một chuyện khó có thể nói... Y sao lại đối Cảnh Nghi có ý đồ như vậy.
Lam Tư Truy chậm rãi ngồi dậy, ảo não che mặt. Tại sao y có thể... Tại sao đối Lam Cảnh Nghi tâm tư bất chính như vậy? Sao có thể?!
Kim Lăng đài, thiếu chủ Kim gia Kim Lăng, tự Như Lan.
Mọi người đều biết Kim gia rất có tiền, vạt áo màu hoàng kim, trước ngực là hoa huy tuyết trắng, giữa trán một chấm đỏ chu sa, màu đỏ đậm xinh đẹp.
Mái tóc thiếu niên mượt mà xinh đẹp, buộc lên cao thành đuôi ngựa, thoạt nhìn chiều cao trên người có thể dài thêm một chút. Dung mạo thanh tú diễm lệ, tính trẻ con còn chưa hết.
Ở bên chân là một con cẩu màu trắng tuyết, tên là Tiên tử.
"Tư Truy, Lam Cảnh Nghi! Các ngươi không nghĩa khí, nửa năm rồi còn chưa tới tìm ta! Hôm nay là ngọn gió, đem các ngươi tới đây?" Kim Lăng ôm cánh tay, ra vẻ tức giận nói.
"Ta nói này, Kim đại tiểu thư, lâu rồi không gặp, tính tình của ngươi vẫn trước sau như một đều kém." Lam Cảnh Nghi nhịn không được dỗi ngược lại.
"Ngươi!" Kim Lăng tức giận đến khuôn mặt đều đỏ lên. "Cái gì mà đại tiểu thư?! Ngươi mới đại tiểu thư!"
"Phải, phải, là chúng ta nũng nịu, được nuông chiều từ bé Kim Lăng, Kim đại tiểu thư ha ha ha......"
"Lam! Cảnh! Nghi!" Kim Lăng rút kiếm chỉ về hướng Lam Cảnh Nghi chém tới.
Lam Tư Truy kế bên vội vàng ngăn cản, chen giữa hai người bọn họ. "Được rồi được rồi, Cảnh Nghi hai người các ngươi đừng náo loạn."
"Hừ!" Kim Lăng ngạo kiều hừ một tiếng, thu kiếm vào vỏ.
Lam Cảnh Nghi thè lưỡi, trốn sau lưng Lam Tư Truy lộ ra nửa cái đầu, có chút thiếu đánh. Đảo mắt thoáng nhìn thấy thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn thon dài, một đầu tóc đen dùng vải đen cột sau đầu, không có một trang sức dư thừa. Dung mạo thanh tú khả ái, cười rộ lên hai đồng tiền trên má liền hiện ra, xinh đẹp khiến tâm người khác như nhũn ra.
Lam Cảnh Nghi ánh mắt sáng lên, "Tiểu Miên cô nương, ngươi sao lại ở Kim Lăng đài?"
Hắn lộc cộc chạy đi, bỏ lại Lam Tư Truy cùng Kim Lăng mắt to trừng mắt nhỏ. "......"
Tống Tiểu Miên cười nói: "Ta là được kim công tử mời tới làm khách, ở đây vài ngày. Từ Cô Tô tới nơi này một chuyến không dễ dàng, nghe nói các ngươi tới, đặc tới tìm các ngươi cùng đi dạo trên trấn. Hôm nay là lễ Chức Nữ, ở đó nhất định rất náo nhiệt."
"Đi, ta đi." Lam Cảnh Nghi liên tục gật đầu. "Kim Lăng khẳng định cũng sẽ đi, không cần hỏi hắn. Tư Truy ngươi thì sao?"
Lam Tư Truy liếc mắt nhìn Kim Lăng một cái, Kim Lăng chột dạ quay đầu đi. Sao lại nữa, y lại quay đầu nhìn về phía Lam Cảnh Nghi, thấy hắn hứng thú bừng bừng, khuôn mặt đầy phấn khởi, tự nhiên liền bực bội. "Không được, ta..." Không đi.
"Đi đi mà, Tư Truy ~ đi xem nha?" Lam Cảnh Nghi phe phẩy ống tay áo Lam Tư Truy, bản thân cũng không ý thức được mình đang làm nũng.
Lam Tư Truy đầu tiên là cứng đờ, tiếp đó làm bộ như không có việc gì thu tay về. "Kia... Vậy được rồi, đi thôi."
Tay giấu trong áo, khẩn trương mà nắm chặt.
"Vậy mau đi thôi! Thái dương sắp xuống núi rồi." Lam Cảnh Nghi đẩy y, chạy lên phía trước đi song song với Tiểu Miên rất có phong phạm của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Thời điểm đến trấn trên, trời đã tối đen, náo nhiệt lúc này mới chân chính bắt đầu. Mỗi nhà đều thắp ngọn đèn dầu len lỏi, trên đường phố trong hẻm nhỏ tiểu thương bày các hàng quán, có trò chơi tạp kỹ, bán đèn lồng, hoa đăng, Trâm ngọc son phấn......
Ngày lễ Chức Nữ, có tên khác là lễ Thất Tịch.
Ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp lại nhau, tới dân gian, hóa thành đôi tình lữ.
Lam Cảnh Nghi ngó tới ngó lui, ngẫu nhiên cũng mua vài thứ, hình như được đi dạo tâm trạng rất vui. Lam Tư Truy đi theo phía sau trả tiền, bởi vì tiền là Tư Truy giữ, đưa cho Lam Cảnh Nghi, thật sự chỉ trong vòng một canh giờ chắc chắn sẽ tiêu hết.
Dòng người đông đúc, bọn Kim Lăng không biết từ khi nào bị tách ra khỏi họ.
Chờ phản ứng lại, bốn người đồng hành liền biến thành hai người đồng hành.
"Tư Truy, Kim Lăng bọn họ đâu?"
"Không biết, có lẽ là lúc nãy bị tách ra."
"Tiểu Miên cô nương đi cùng hắn, hẳn không có việc gì. Chúng ta tiếp tục đi dạo, có lẽ đi một hồi lại gặp họ."
"Được." Lam Tư Truy gật đầu.
Thuyền Chức Nữ, có một lời đồn đãi như thế này.
Cầm một lượng bạc nắm ở trong tay, trong lòng mặc niệm tên người trong lòng, đem lượng bạc ném lên thuyền Chức Nữ, nhất định có thể cùng người trong lòng ở bên nhau.
"Lời nói vô căn cứ, có người tin sao." Lam Cảnh Nghi nhìn trên thuyền một cái. "Không ngờ nhiều người tin tưởng như vậy. Việc như tâm ý tương thông, khuynh mộ lẫn nhau. Sao có thể cầu là được?"
Lam Tư Truy yên lặng nhìn hắn, đem ngân lượng nắm trong tay, đôi tay đan lại nắm chặt để trước ngực, cúi đầu nhắm mắt. Năm giây sau, y trước mặt Lam Cảnh Nghi đem ngân lượng ném lên trên thuyền.
Lam Cảnh Nghi: "......"
"Nếu được ở bên nhau, cầu thì có làm sao?"
Lam Cảnh Nghi sửng sốt nửa giây, bất giác hiểu ra. "Tư, Tư Truy ngươi...... Có người thích rồi?"
Lam Tư Truy không được tự nhiên tránh tầm mắt của hắn.
"Nói nhanh lên, ngươi thích cô nương nhà ai?" Lam Cảnh Nghi dựa sát vào, bát quái hỏi.
Đáy mắt Lam Tư Truy tối sầm lại. Tại sao nhất định là cô nương?
Lam Cảnh Nghi thấy hắn không đáp, lại hỏi: "Ngươi nói nha?"
"Không nói."
"Nói nói đi ~"
"...Không."
"Chậc, không nói cũng đúng. Chúng ta lại dạo một hồi rồi tìm khách điếm nghỉ ngơi?" Lam Cảnh Nghi nói.
Lam Tư Truy nhướng mày: "... Khách điếm? Không quay về sao?"
"Trời đã tối muộn rồi, ở Kim gia thì không ổn lắm. Về Vân Thâm Bất Tri Xứ đường quá xa lại mệt, sáng mai chúng ta hẳn về."
"Ừ..." Lam Tư Truy khẽ gật đầu.
"Từ từ!" Thấy Lam Cảnh Nghi xoay người muốn đi, hắn vội vàng gọi lại.
"Hả?" Lam Cảnh Nghi quay đầu lại. "Làm sao vậy?"
"Cái này..." Lam Tư Truy lấy ra dây lụa bao cổ tay màu xanh nhạt, mặt trên đính một viên hổ phách trong suốt màu xanh đậm sáng bóng óng ánh. "Cho ngươi."
Hết chương 1.
〰02
Nhận xét
Đăng nhận xét