Chương 2
Tên truyện: [MDTS] Truy Nghi.
Tác giả: Tô Ngự Tử.
Edit: Dao Quang 42.
"Cho ta?" Lam Cảnh Nghi ngây ngốc chỉ chỉ mình.
"Ừ." Lam Tư Truy không dám nhìn hắn, đưa mắt nhìn chằm chằm nơi khác, căng thẳng nắm góc áo.
Chừng nửa giây sau, Lam Tư Truy cảm giác vật trong tay bị lấy đi, mới nhẹ nhàng thở ra.
Lam Cảnh Nghi cầm trên tay thưởng thức trong chốc lát, dây bao cổ tay gì đó, trước kia hắn không thường mang. Nhưng đây là Tư Truy đưa cho hắn, mang cũng không sao. Còn khá xinh đẹp, tinh xảo đơn giản rất có khí chất.
Da Lam Cảnh Nghi là màu trắng nõn, không phải loại trắng toát, tái nhợt không chút sắc. Là trắng thuần, không chút khuyết điểm. Hắn thường xuyên hâm mộ làn da của Lam Tư Truy, Kim Lăng thì (*)trắng mềm, hai người bọn họ màu da đều xứng đôi như vậy, so chính mình lại quá bình thường, đứng bên cạnh bọn họ, trong chớp mắt bản thân giống như vai phụ.
(*) □□ gốc nó như thế này, tui sửa lại cho nó hợp nghĩa.
Bao tay màu xanh nhạt với bạch y trên cổ tay, ngoài ý muốn vô cùng đẹp. Lam Tư Truy nhìn chằm chằm đoạn cổ tay lộ ra bên ngoài, khóe miệng hơi giơ lên.
"Tư Truy, sao đột nhiên ngươi lại đưa cho ta?" Lam Cảnh Nghi vừa đi vừa đá cục đá trên mặt đất, vờ như bình tĩnh hỏi.
Bước chân Lam Tư Truy hơi khựng. "... Nhìn đẹp, bèn mua cho ngươi." Nói tới nói lui, lại ông nói gà bà nói vịt.
"À." Lam Cảnh Nghi than nhẹ một tiếng.
"Không không không phải, ý của ta, thấy đẹp cảm thấy thích hợp với ngươi, liền mua thôi......"
"Ừ, rất thích." Lam Cảnh Nghi nâng đoạn tay áo lên, lại nhìn nhìn nó, cười khẽ.
Khách điếm Phong môn.
Lão bản: "Hai vị công tử ngại quá, bổn tiệm chỉ còn một gian phòng. Hai vị có thể ở không?"
Lam Tư Truy: "......" Đây đã là khách điếm thứ năm rồi, quả nhiên là thời điểm đặc thù, sinh ý khách điếm đều thực tốt.
Lam Cảnh Nghi: "Hửm? Một gian phòng sao,... Tạm ở một đêm vậy."
Cầm chìa khóa, tới căn phòng đã lấy.
Gian phòng rất sạch sẽ, duy nhất không đủ là, giường gỗ quá hẹp rồi, hai thiếu niên mười sáu tuổi nằm kế bên, cũng chưa chắc không thể, nhưng phải kề sát nhau mới nằm được.
Kỳ thật, Lam Tư Truy có thể đem giường nhường cho Lam Cảnh Nghi, sau đó bản thân đả tọa nhắm mắt dưỡng thần. Với cảnh giới của y có thể không cần ngủ, nhưng Lam Cảnh Nghi không được, cùng là tu hành, cảnh giới lại bất đồng, cùng điểm bắt đầu nhưng một người chậm rãi tiến tới.
Nhưng mà, Lam Tư Truy không làm như vậy.
Lúc lên giường nằm, Lam Tư Truy hối hận, trước kia cũng không phải không cùng Lam Cảnh Nghi ngủ chung, nhưng đều là ngủ dưới đất, mỗi người ngủ trong một chăn. Hơn nữa lúc ấy tuổi còn nhỏ, ngủ say, cũng không biết người này ngủ cũng không yên.
Giây trước đá chăn, giây sau bàn tay liền quấn lên, tiếp theo gác chân lên.
Mặt Lam Tư Truy đầy hắc tuyến, nhíu mày ngồi dậy, xoa xoa vết hồng bên má phải. "......"
Trầm mặc vài giây, đắp chăn đàng hoàng cho Lam Cảnh Nghi, đứng dậy xuống giường.
Ngồi bên cửa sổ mở rộng, một chân co lên để bên cửa sổ, một chân tùy ý buông thỏng xuống. Cánh tay trái đặt trên đầu gối, ánh trăng chiếu trên cổ tay là một viên hổ phách ánh xanh đậm, chiếu đến loá mắt sáng ngời.
Lam Tư Truy nhìn đường phố đêm khuya tĩnh lặng, suy nghĩ cũng theo gió nhẹ bay đi.
......
Bốn năm sau.
Vân Thâm Bất Tri Xứ, tổng thể mà nói không biến hóa gì lớn, trừ có thêm mười mấy gia quy nữa.
Mây mù lượn lờ, non xanh nước biếc, cảnh đẹp thủy tĩnh.
Nét trẻ con của thiếu niên đã rút đi, trưởng thành hơn. Ngũ quan nẩy nở, mặt mày tuấn tú, trong mắt nhiều thêm mấy phần ổn trọng. "Tư Truy, Kim Lăng đài có hỉ sự."
"Ta biết." Ba người bọn họ, người tuổi nhỏ nhất lại thành hôn trước. Cùng mối tình đầu ở bên nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã, tình cảm tế thủy trường lưu, không nhanh không chậm, vững vàng mỗi bước. "Chúng ta đến lúc đó đi chúc mừng, ngươi chuẩn bị hạ lễ gì?"
"Ta đã chuẩn bị xong rồi." Lam Cảnh Nghi cười thần bí.
Lam Tư Truy không khỏi có chút tò mò. "Ngươi chuẩn bị cái gì?"
"Khóa trường mệnh cho tiểu hài tử, bằng vàng ròng."
Lam Tư Truy: "...... Bọn họ vừa mới thành hôn, ngươi lại đưa cho bọn họ lễ vật của nhi tử trước?"
"Có cái gì mà không thể. Đều là lễ vật."
Lam Tư Truy nhìn chằm chằm Lam Cảnh Nghi mặt mày hớn hở nói, cảm xúc trong mắt cơ hồ sắp che giấu không nổi nữa. Bốn năm này, Lam Cảnh Nghi lớn lên càng thêm tinh xảo xinh đẹp, qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm cũng mềm mại muốn mệnh. Thanh tú tuấn nhã, da trắng trong suốt, eo thon chân dài...... Ừ, là rất đẹp.
"Cảnh Nghi, ngươi thích tìm đạo lữ như thế nào?"
"?"Lam Cảnh Nghi nghĩ nghĩ. "Chuyện này ta chưa nghĩ tới, dung mạo đẹp, tính cách dịu dàng cũng không khác lắm là được."
Lam Tư Truy không nói chuyện. Độ ấm trong đáy mắt không khỏi hạ vài phần, hắn miêu tả rõ ràng là nữ tử. Hiện tại nam tìm nam làm đạo lữ cũng rất phổ biến rồi, không bị đối dãi khác biệt, vì sao Lam Cảnh Nghi không nghĩ phương hướng này suy xét một chút chứ?
"Vậy ngươi thì sao Tư Truy?"
"Cái gì?"
"Ngươi muốn tìm đạo lữ như thế nào?"
Lam Tư Truy trầm mặc nửa giây. "Giống ngươi. Tính cách là hoạt bát rộng rãi, lớn lên cũng rất đẹp."
Lam Cảnh Nghi đem cái câu 'giống ngươi' hiểu thành tiêu chuẩn tìm đạo lữ. "A, thì ra ngươi thích hoạt bát. Ta còn tưởng rằng, ngươi dịu dàng như vậy sẽ thích mỹ nhân an tĩnh thanh lãnh."
Lam Tư Truy nhận mệnh nhìn hắn một cái. "......" Xác thật là mỹ nhân.
Mấy ngày gần đây, vỗ tự núi non nhất phái, ở ngoại ô quanh hồ xuất hiện tà túy, chuyên cắn nuốt thuyền dân sống trên hồ. Đã phát sinh bảy vụ án, làm lòng người hoảng sợ.
Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi dẫn theo hơn mười đệ tử Lam gia đến tra xét.
Ban ngày, mặt hồ rất yên tĩnh, yên lặng đến không bình thường. Gió thổi qua đều không nhấc lên một vòng sóng gợn, hồ nước giống như bị một lực phong ấn ở dưới. Nhưng thời điểm chạm vào nước, lại giống mặt nước bình thường.
"Chuẩn bị thuyền, Chúng ta xuống mặt hồ."
"Vâng."
Mới đầu còn bình thường, nhưng càng đi gần vào giữa hồ, bốn phía càng thêm âm trầm, ngay sau đó, thân thuyền không dấu hiệu báo trước nào chìm xuống, đáy thuyền bị thứ gì hút lấy.
Một con quái màu xanh sền sệt cánh tay dài đóng đầy rêu xanh, không giống tay người, móng tay vừa dài vừa nhọn, hắc một cái thu lại có chút giống móng vuốt. Leo lên mép thuyền, bắt được gót chân người đứng ở mép thuyền là Lam Cảnh Nghi, kéo xuống!
"!?!"Lam Cảnh Nghi cúi đầu, thấy một đống sền sệt màu xanh đen không có hình người, nhịn xuống ghê tởm đem chân rút ra, rút kiếm hướng đoàn xanh đen vắt đi.
Móng vuốt bị chém đứt liền hóa thành một bãi chất lỏng sền sệt xanh đen. Tuy nhiên thân thể nó không có bị ảnh hưởng gì, hướng thẳng Lam Cảnh Nghi nhào tới.
Lam Cảnh Nghi theo bản năng lui về sau, vướng mạn thuyền, thân thể mất trọng tâm, lảo đảo ngã về phía sau. Lam Cảnh Nghi chuẩn bị tốt cảnh rơi vào xuống nước, nhưng nghênh đón hắn cũng không phải hồ nước lạnh băng, mà là một lòng ngực rắn chắc lại ấm áp.
Lam Tư Truy đem Lam Cảnh Nghi ôm vào lòng ngực, bị dọa một thân mồ hôi lạnh, vạn nhất rơi vào trong nước, phát sinh chuyên gì cũng không biết. Vậy y... phải làm sao đây?
"Cảnh Nghi, có sao không? Có nơi nào bị thương không?" Lam Tư Truy hỏi, bộ dạng phải xem kỹ Lam Cảnh Nghi trên người thương tích hay không.
"Ai đừng đừng..." Lam Cảnh Nghi đè tay Lam Tư Truy lại. "Ta không có việc gì, ngươi đừng sờ loạn."
Lam Tư Truy: "......"
"Đợi, đừng nhúc nhích."
"Hửm?"
Lam Cảnh Nghi nhìn Lam Tư Truy ba chiêu liền hạ đem tà túy thu thập, có chút xấu hổ bản thân không bằng. Xem ra về sau không thể xao lãng, hắn cùng Tư Truy chênh lệch đã hơn kém nhau một khoảng lớn.
Trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, trời đã gần khuya.
Sau khi an bài sự tình mọi thứ thỏa đáng, Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy liền về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Đêm khuya, im ắng.
Nhưng Lam Tư Truy không ngủ được. Cảnh Nghi, hắn thật sự không biết một chút gì tâm tư của mình sao?
Hết chương 2.
〰03
Nhận xét
Đăng nhận xét