Chương 4
Tên truyện: [MDTS] Truy Nghi.
Tác giả: Tô Ngự Tử.
Edit: Dao Quang 42.
Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy liếc nhau.
Ban đêm, im ắng.
Mộ phủ treo tang, Mộ Diêu Liên chưa lập gia đình, cho nên tang sự vẫn làm ở nhà gia mẫu.
Gã gác đêm thất thất bát bát mơ màng ngủ, Lam Tư Truy ôm cánh tay dựa vào cây cột, đột nhiên cảm giác được vai trái trầm xuống, nghiêng đầu thấy, là Lam Cảnh Nghi.
Ban đầu y hơi sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt trở nên mềm mại.
Phanh! Phanh! Phanh!
Nguyên bản ban đêm an tĩnh, không một tiếng động, lần theo âm thanh phát ra từ bên trong quan tài, bắt đầu rung lắc.
Lam Cảnh Nghi cả kinh, nhanh chóng ngồi thẳng người.
Lam Tư Truy ánh mắt tối sầm lại, đi theo đứng lên.
"Bang!" Một tiếng vang thật lớn, quan tài bị rung đến chia năm xẻ bảy, ván gỗ bị nổ tan tành quăng chung quanh đánh tới.
Lam Tư Truy vội vàng lôi kéo Lam Cảnh Nghi đến trốn sau cây cột, cây cột không lớn, chỉ có thể che đậy một người. Vì thế Lam Tư Truy liền dựa lưng vào cây cột đem Lam Cảnh Nghi ôm ở trong lòng ngực.
Lam Cảnh Nghi: "...... Eo ta ôm được lắm sao?"
"......" Lam Tư Truy quay đầu đi, không nói gì.
Lam Cảnh Nghi gở bỏ tay y ấn ở trên eo cùng lưng mình, chạy ra sau cây cột.
Lam Tư Truy rũ mắt nhìn bàn tay trống rỗng, trong mắt ý vị không rõ, chỉ biết ở trong nháy mắt kia, cả người hắn lạnh lẽo giống... Tà túy từ băng sơn bò ra.
Đáng sợ lại âm u hàn khí.
Nhưng thực nhanh liền che giấu cảm xúc, phảng phất chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, đi qua thoáng che Lam Cảnh Nghi ở phía trước.
Trong quan tài sương đỏ bay lên, dần dần mờ tầm mắt. Sặc đến mọi người không ngăn được ho khan, nhưng mà trong quan tài lại không có gì, thân thể Mộ Diêu Liên giống như sương mù, biến mất không tung tích.
Ẩn ẩn cảm thấy không đúng, Lam Tư Truy cảnh giác nhìn cảnh tượng xung quanh biến ảo.
Ban đầu vải trắng treo phía trên thành mành dài ở nhà, nháy mắt gian phòng thành một màu đỏ. Nến long phượng, đậu phộng, hạt sen, táo đỏ, đồ vật bố trí xung quanh đều là màu đỏ.
Không biết khi nào quần áo trên người Lam Tư Truy, biến thành y phục tân lang, chăn trên giường thêu uyên ương, một người ngồi đội khăn voan đỏ rực, thân hình có vẻ là một nam tử.
Lam Tư Truy ẩn ẩn suy đoán được cái gì, y gấp không chờ nổi xốc khăn voan lên. Quả nhiên, người ngồi trên giường đúng là Lam Cảnh Nghi, cũng mặc hôn phục của nam, bình thường đều tóc đều bị buộc cao lên, lúc này nhu thuận chải ở sau đầu.
Đai buộc trán cũng biến thành màu đỏ. Đặt trên làn da trơn bóng trắng nõn, lại là một phen phong vị khác, vừa mị hoặc vừa đơn thuần nhã nhặn.
Lam Cảnh Nghi nhắm mắt lại, dường như đang hôn mê.
"Cảnh Nghi?" Lam Tư Truy áp xuống rung động đang dâng lên trong lòng, nôn nóng kêu. "Cảnh Nghi, ngươi tỉnh lại!"
"Ư..." Lam Cảnh Nghi giãy giụa mở mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt, sửng sốt vài giây, mới nói: "Chúng ta đây là......"
Lam Tư Truy chột dạ sờ sờ cái mũi. "Ta... Ta cũng không biết......"
Trên thực tế, y đã biết rõ đại khái tình huống. Bởi vì y cách gần quan tài nhất, mà Lam Cảnh Nghi đứng kế bên y, cho nên bị kéo vào trong mộng của y. Còn vì sao bị kéo vào mộng cảnh, hẳn là sương đỏ kia có vấn đề.
Lam Cảnh Nghi đang suy tư vừa định đứng lên, lại phát hiện...... trên mắt cá chân, bị xích sắt khóa lại, một đầu khác của xích sắt gắn với đầu giường gỗ. Lam Cảnh Nghi chớp chớp mắt: "......"
Xích sắt loảng xoảng vang, chọc trúng dục vọng trong lòng Lam Tư Truy.
"Cảnh này... Thật quái dị." Lam Cảnh Nghi run run nói. "Phòng tân hôn, hai nam nhân mặc hôn phục, còn có một cái khóa sắt....... Tư Truy, giúp ta đem xích sắt mở ra."
Lam Tư Truy trầm mặc đứng một lúc lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống, một bàn tay đưa qua, túm lấy mắt cá chân Lam Cảnh Nghi.
Lam Cảnh Nghi theo bản năng co lại, bị Lam Tư Truy mạnh mẽ giữ chặt. Tất cả ý vị đều thay đổi. "Tư Truy...?"
"......" Im lặng một lúc.
Lam Tư Truy buông tay, chạm vào xích sắt lạnh như băng.
Lại sau một lúc lâu, mặt y nuốt nuốt đứng lên nói: "Ta mở không ra."
Lam Cảnh Nghi: "...... Vậy như thế nào... Làm sao bây giờ? Chúng ta là bị nhốt ở ảo cảnh sao?"
"Ừ." Lam Tư Truy gật đầu.
Vừa dứt lời, nến long phượng dâng lên khói hồng, ở không trung tụ thành một hàng tự.
'Hoan nghênh tiến vào sương đỏ hoan hợp cảnh'.
Lam Cảnh Nghi: "......" Cái gì cảnh?
Lam Tư Truy: "......" Hoan hợp cảnh!
Cái gọi là sương đỏ hoan hợp cảnh, chính là một đóa hồng liên ma hóa tạo thành.
Tương truyền, mấy trăm năm trước. Dụ Thanh Trì là một đóa hồng liên nở rộ nhất diễm lệ hóa hình, trở thành một nữ tử thướt tha, minh diễm diễm lệ xinh đẹp.
Nữ tử lần đầu tới trần thế, thanh thuần ngây thơ, được thiếu hiệp một lần cứu giúp, liền một lòng thương nhớ.
Nhưng thiếu hiệp đã có một ái nhân là vị hôn thê, tri thư đạt lễ, bộ dáng đoan chính thanh tú, là khuê các tiểu thư gia tộc lớn. Đối mặt với nữ tử là hồng liên hóa thành, thiếu hiệp nói không tâm động, khẳng định là giả. Nhưng, hắn lại không thể cô phụ vị hôn thê nhất vãng tình thâm.
Cuối cùng, hắn cùng vị hôn thê thành thân.
Hồng liên bởi vì vậy hắc hóa, hoàn toàn ma hóa, thành một ma vật họa thế ương sinh hồng liên. Sương đỏ nổi lên, xâm nhập ảo cảnh, không tâm ma thì vô dụng, có tâm ma mê hoặc, ý thức không rõ, vĩnh viễn sẽ bị vây trong đó, thân thể tinh thần suy nhược, bị hút hồn phách, hồn phệ người vong.
'Hết thảy là vì ngươi mà chuẩn bị, mời du hoan hưởng thụ ' Nến long phượng bốc khói hồng lại nối thành câu nói khác.
Lam Tư Truy giấu tay trong áo khẩn trương nắm chặt.
Lam Cảnh Nghi như trụ trì sờ không được tóc. Chuẩn bị cho ai? Là cho hắn cùng Tư Truy đi? Cũng không phải nói, ảo cảnh sẽ khiến người ta bị mê hoặc bởi dục vọng ẩn sâu trong lòng, mà chế tạo ra nó để thể xác và tinh thần bị lạc trong ảo cảnh... Sao?
Hắn nhanh chóng liếc nhìn Lam Tư Truy một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, kết quả ánh mắt lại đối diện khóa sắt ở mắt cá chân, trong lòng căng thẳng.
Hắn biết Tư Truy đưa cho mình bao cổ tay của bạn lữ, nhưng hắn không biết vì sao vẫn luôn trốn tránh cái đề tài này, không dám nghĩ tới. Sợ biết rồi thì bản thân nhận không nổi kết quả......
Nhưng hiện tại tình huống này, không đối mặt chỉ sợ không được.
"Tư Truy, ý thức của ngươi nhất định phải thanh tỉnh, chúng ta hiện tại bị nhốt ở trong ảo cảnh. Không thể mất lý trí, chúng ta nghĩ biện pháp thoát ra ảo cảnh như thế nào...... A!"
Lam Cảnh Nghi không nói còn tốt, nhưng là lời hắn nói không biết chạm đến chỗ nào của Lam Tư Truy.
Một tay Lam Tư Truy đem Lam Cảnh Nghi đẩy ngã lên chăn uyên ương thêu tơ vàng, "Ngươi... Biết ta thích ngươi? Ngươi biết đây là ảo cảnh từ dục vọng của ta?! Vậy tại sao vẫn luôn kháng cự ta!? Tại sao?! Ngươi không thích ta, cho nên mấy năm nay vẫn luôn giả bộ hồ đồ! Đúng không?"
Lam Cảnh Nghi bị bộ dạng của Lam Tư Truy dọa sợ sửng sốt, há miệng thở dốc, lại nói không ra lời, đầu óc trống rỗng, chỉ biết kinh hoảng đẩy người phía trên ra.
"Cảnh Nghi, ngươi nói cho ta tại sao?" Lam Tư Truy đè tay Lam Cảnh Nghi lại, cúi đầu sát bên tai Lam Cảnh Nghi nói.
Lam Cảnh Nghi thật sự là bị dọa rồi, thân thể không ngừng run run, âm thanh cũng không khống chế được. "Tư Truy, ta... Ta...... Thực xin lỗi, chúng ta không hợp đâu."
"Ngươi không thử, làm sao biết không hợp?"
Lam Cảnh Nghi nuốt nước miếng.
Hết chương 4.
〰05
Nhận xét
Đăng nhận xét